Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 102 :

Ngày đăng: 20:39 18/04/20


Hôm sau Rose mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, chiếc váy đen công sở đi đến cao ốc RoYal. Sau một đêm suy nghĩ cặn kẽ thì đến làm việc tại RoYal mới chính là lựa chọn tốt nhất, Tuấn Khôi nói không sai, không nắm bắt cô hội thì chẳng khác nào cô chính là kẻ bại trận. Rose bước vào cao ốc RoYal với sự tự tin ngất trời của mình. Sau khi gặp vị giám đốc nhân sự kí kết hợp đồng làm việc, cô ra ngoài gặp một cô gái hướng dẫn.



- Chào mừng cô đến với RoYal. - Một cô gái đi tới phía Rose cười nói. - Tôi được giám đốc nhân sự cử đến để đưa cô đến nơi làm việc của mình.



- Vâng, cảm ơn chị. - Rose đáp.



Nói rồi cô gái kia đưa Rose lên một phòng làm việc riêng.



- Chị có thể nói cho em biết công việc hiện tại của em? - Rose phía sau khẽ hỏi.



- Vâng, cô Phạm Minh Hà, cô sẽ phụ trách việc dịch các tài liệu tiếng nước ngoài và cùng tổng giám đốc tiếp khách nước ngoài nếu có. - Cô gái kia nói.



- Không phải tổng giám đốc cũng rất giỏi ngoại ngữ sao? - Rose hơi ngạc nhiên với cái công việc này, chẳng phải Tuấn Khôi ngoại ngữ thuộc hàng siêu đỉnh sao, cả cô còn phải học hỏi.



- Chuyện này cô tự đi hỏi giám đốc nhân sự. Nhưng sao cô biết tổng giám rất giỏi ngoại ngữ. - Cô gái đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Rose.



- À, à tôi nghĩ một tổng giám đốc của một công ty lớn chắc chắn sẽ rất tài giỏi. - Rose vội nói, không muốn mọi người biết mối quan hệ giữa cô và Tuấn Khôi.



- Điều đó là tất nhiên, tôi nói cô biết tổng giám đốc rất là tài giỏi, lại đẹp trai phong độ và đào hoa nữa. Không biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp, có cả người mẫu diễn viên đều điêu đứng vì tổng giám. - Cô gái kia bắt đầu mơ mộng.



Rose lắc đầu, cái tên nhóc Tuấn Khôi đó, thật sự tài ba hơn người nhưng không đến mức phải làm cho nhiều người để mắt đến như vậy chứ.



- Cô thật may mắn, với công việc này cô sẽ được tiếp cận với tổng giám nhiều nhất. Tôi nói cô biết, cô mà câu dẫn tổng giám của chúng tôi chúng tôi sẽ không tha cho cô. - Cô gái kia lại đe doạ.



Rose im lặng không đáp, không phải cô vẫn gặp Tuấn Khôi hoài đấy sao, muốn câu dẫn thì đã câu dẫn từ lâu. Những cô gái này vì một người đàn ông mà phát điên cả rồi.



- Xin lỗi, tôi đã có thể bắt đầu công việc được chưa? - Rose đuổi khéo.



Cô gái kia nghe Rose nói vậy thì cũng bỏ ra ngoài, nhìn thấy Rose là một cô gái xinh đẹp như vậy, lại được làm vị trí gần tổng giám thường xuyên thì có chút ghen tỵ.



Rose vừa ngồi xuống bàn làm việc thì điện thoại trên bàn đã reo lên.



- Vâng, Minh Hà nghe ạ.



- Cô Phạm, mang cho tôi cốc cafe. - Tuấn Khôi bên kia lên tiếng.



- Này, tôi đến RoYal là làm công việc phiên dịch viên chứ không phải thư ký của cậu, cậu đi mà bảo thư kí của anh mang cafe cho mình. - Rose không vui mà đáp.



- Em xác định là không mang cho tôi sao? - Tuấn Khôi khẽ nói trong điện thoại.



- Xác định. - Rose nhấn mạnh.



- Chuyện em nhờ có mối quan hệ vs tống giám nên mới có thể đến RoYal làm việc nếu đến tai mọi người thì sẽ thế nào nhỉ? - Tuấn Khôi nhếch miệng cười.



- Này, tôi đến đây vì năng lực của tôi? - Rose hét lên.
- Haha, Tuấn Khôi lớn rồi, con cũng đã lớn rồi. Không còn như xưa nữa, lúc trước mỗi lần Tuấn Khôi chạy theo trêu chọc con tức giận thì đều bị mẹ Rin đánh đòn nhưng cậu ấy lại không hề biết sợ. Cứ gặp con là trêu chọc con đến khi con phát khóc thì lại dỗ dành.



- Con gái của ta, đã lớn và xinh đẹp thế này rồi. Cũng phải tính đến chuyện gả chồng rồi nhỉ. - Ken mỉm cười nói.



- Con sẽ ở bên cạnh baba mãi mãi luôn, không cần lấy chồng. - Rose lắc đầu.



- Con gái ngốc, vì hiện tại con chưa yêu ai thôi. Một khi đã yêu thì sẽ không còn nghĩ đến người cha ngày nữa đâu.



- Ba, làm thế nào để biết mình đã yêu người đó ạ? - Rose khẽ hỏi.



- LÀ gặp người đó cảm thấy quyến luyến không muốn rời, là càm thấy ở bên cạnh người ta rất hạnh phúc, là không muốn người đó quan tâm đến một ai khác ngoài con ra. - Kendừng một chút rồi nói tiếp/ - Vì sao hôm nay hỏi chuyện này, có phải đã để ý ai rồi sao?



- Không có ạ, con chỉ hỏi cho vui thôi mà. - Rose xấu hổ nhanh chóng bỏ chạy vào bên trong.



Ken nhìn con gái của mình đã lớn như vậy nhưng tâm hồn vẫn còn rất là trẻ con, trong lòng lại nhớ đến Pi, người đã sinh ra bảo bối cho anh. Những năm qua một mình Ken cùng Rose sống với nhau, Ken không muốn tìm một cô gái khác vì thương Rose và không thể quên được cái chết của Pi.



Tuấn Khôi quay về biệt thự Trần gia, chiêc xe vừa chạy vào công đã nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc. Anh nhanh chóng bước xuống xe đi về phía căn nhà.



- Tuấn Khôi của mẹ đã về rồi sao? - Rin ôm lấy con trai mà nói.



- Hai người về sao không nói cho con trước để con đi đón chứ? - Tuấn Khôi trách.



- Ta và baba con biết con vì công ty mà rất bận nên lặng lẽ đi về. Con có khoẻ không?



- Con rất khoẻ, chỉ là một người bỏ việc đi hưởng thụ để lại quá nhiều công việc cho con thôi. - Tuấn Khôi hướng mắt về phía Minh Trí mà nói.



- Tiểu tử, không cần nói xỏ baba của con.



Rin nhìn hai cha con như vậy thì buồn cười, ngày bé luôn đeo bám cha là vậy càng lớn thì tính cách càng giống Minh Trí. Thành ra hai cha con gặp nhau đều có cuộc khẩu chiến mà đôi khi cô còn không hiểu họ đang nói gì.



- Anh là Tuấn Khôi ạ. - Một cô gái từ bên trong đi ra vui vẻ bước tới.



Tuấn Khôi nhìn cô gái lạ mặt này sau đó hướng mắt về mẹ mình tỏ ý muốn hỏi là ai?



- Đây là con gái của người quen baba con, lần này cùng chúng ta về nước để thăm thú quê hương. - Rin nói.



- Con trai, ngày mai con đưa Jenny đi tham quan một chút. Con bé lần đầu về đây nên không biết đường đâu/ - Minh Trí nói/



- Xin chào, em tên là Jenny, rấ vui được gặp anh. - Jenny cười nói.



- Chào em. - Tuấn Khôi cũng mỉm cười đáp lời.



Nhận thấy cái nhìn không hề chán ghét của Tuấn Khôi, Jenny cười thầm. Ngày trước mẹ cô không thể bước vào nhà họ Trần, hôm nay cô phải thay mẹ thực hiện điều đó.