Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 108 :

Ngày đăng: 20:39 18/04/20


- Đại ca, đã tìm được người rồi. - Một người hét lên khiến mọi người vô cùng mừng rỡ, họ đã nổ lực tìm kiếm khá vất vả, nơi này địa hình quả thật là nguy hiểm.



Trần Hậu nhanh chân đi tới, phía trước mặt là Rose đang nằm trên mặt đất bất tỉnh.



- Đại ca, vẫn còn thở. Chúng ta mau đưa cô ấy đến bệnh viện.



Vì trên vực thẩm chỉ để lại chiếc giày của Rose nên Trần Hậu nghĩ rằng chỉ một mình Rose bị rơi xuống. Anh ra lệnh mọi người rút về và đưa Rose đến bệnh viện nhanh nhất, đâu biết ở phía cách đó không xa Tuấn Khôi vẫn đang nằm nơi đó hơi thở ngày một yếu dần.



*******************



Một cô gái xinh xắn đáng yêu với đôi mắt to tròn, trên vai đeo một chiếc giỏ thúng phía sau đang trên đường từ chợ sớm về nhà. Cô gái vừa đi lừa líu lo hát vang bài hát yêu thích của mình.



Cô nhìn thấy một người đàn ông đang nằm bất động dưới đất, gương mặt quay về một phía, nơi này quả thật rất là ít người qua lại. Có một người đàn ông ở nơi này là một điều vô cùng lạ lẫm. Cô gái đi tới phía Tuấn Khôi khẽ lay lay.



- Anh gì ơi, anh có sao không?



Không nhận được câu trả lời, cô dùng sức kéo Tuấn Khôi nằm ngửa ra. Chàng trai này khá trẻ tuổi, lại vô cùng khôi ngô tuấn tú, gương mặt sáng láng. Cô lay thêm Tuấn Khôi vài lần nữa nhưng anh vẫn nằm bất động, trong lòng có chút hoảng sợ cô kiểm tra nhịp tim thì mừng rỡ vì tim anh vẫn còn đập.



Một cô gái nhỏ bé cõng trên lưng một chàng trai cao lớn thật là không dễ dàng chút nào. Cô cố gắng mãi mới có thể đưa Tuấn Khôi về được căn nhà mà cô và mẹ sinh sống thật sâu trong rừng.



- Tố Tố, con đi đâu đến giờ mới chịu về hả. - Một người phụ nữ tuy đã có tuổi nhưng gương mặt vẫn còn sắc sảo. Sau đó nhìn phía sau con gái có một chàng trai xa lạ liền không vui nói. - Còn người này là ai, vì sao lại mang đến đây?



- Con trên đường về thì nhìn thấy anh ấy nằm bất động trên đường. Con không biết phải làm sao, đành mang về nhà. - Tố Tố sợ sệt giải thích.



- Ta đã dặn con bao nhiêu lần, đàn ông không có ai tốt cả. Không được phép kết giao với ai cả. Hôm nay lại dám mang một người xa lạ về nha.



- Con, con xin lỗi nhưng con chỉ muốn cứu anh ấy.



Tố Uyên nhìn Tuấn Khôi một chút rồi khẽ ngạc nhiên. Đây chẳng phải là con trai của Minh Trí và con đàn bà kia sao. Vì sao không ở nhà làm đại thiếu gia oai vệ, làm đến nơi này mà bất tỉnh dọc đường.



- Mẹ, trên tay va chân anh ấy đều bị thương. Chúng ta sẽ giúp anh ấy điều trị phải không? - Tố Tố nhìn sắc mặt Tố Uyên không còn khó chịu thì khẽ nói.



- Được rồi. - Tố Uyên khẽ nhoẻn cười, trong đầu đầy toan tính.



************************************



Rose được mang về bệnh viện điều trị. Cô bị thương khá nặng, chấn thương phần mềm và gãy xương tay chân.



- Trần Hậu, anh nói em biết đi. Con bé sẽ không xảy ra chuyện gì đúng không? Còn Tuấn Khôi, vì sao lại chưa thấy quay về. - Rin bàng hoàng, những đứa trẻ mà cô yêu thương nhất lại xảy ra chuyện.



- Rin, con bé đang được bác sĩ điều trị. Em yên tâm đi, thiếu gia Minh Trí vẫn đang cùng mọi người trong rừng mà tiềm kiếm. - Trần Hậu trong lòng cũng vô cùng lo lắng nhưng ra vẻ bình tĩnh để trấn an Rin.



Ken nhận được tin báo thì tức tốc phóng xe như bay đến bệnh viện, trong đời anh chỉ còn một mình Rose là người thân, con bé mà xảy ra chuyện gì thì anh còn mặt mũi nào nhìn mặt Pi. Anh đã tự dặn lòng dảnh hết tình yêu thương cho Rose, không màn tình cảm nam nữ mà dành trọn vẹn cho cô con gái đáng thương của mình.



- Các người mau nói, con gái tôi vì sao lại ở nơi này. - Ken mất bình tĩnh, đi tới nơi Trần Hậu đang đứng.



- Ken, anh bình tĩnh đi. Quan trọng là Rose đang ở bên trong đó, chúng ta thay vì gây nhau hãy cầu nguyện cho con bé. - Thiên Kim đi đến nói với Ken.



- Con bé, con bé mà có chuyện gì. Tôi sẽ không tha cho nhà họ Trần các người. - Ken hét lên.



- Chắc chắn con bé sẽ không sao, chắc chắn Rose của mẹ sẽ không sao. - Rin vừa nói vừa khóc, sau đó ngất đi. Ken đứng gần phía Rin liền đưa tay ra đỡ lấy người cô.



- Rin, Rin… em không sao chứ? - Ken hoáng hốt ôm lấy Rin.




- Em 20t rồi.



- Trong em cứ như cô bé 17t vậy. Vì sao em và mẹ lại ở nơi này, em có đi học không.



- Từ bé em đã ở nơi này rồi, mẹ nói sinh ra em tại nơi đây. Còn lí do thì em không được biết. Từ bé em và mẹ luôn ở nơi này nên em không thể đến trường? - Tố Tố mở đôi mắt to tròn mà nói.



- Được rồi, đợi khi nào anh khỏi anh sẽ chỉ dạy em viết chữ nhé. - Tuấn Khôi mỉm cười xoa đầu Tố Tố. Anh không nhớ mình là ai, bao nhiêu tuổi nhưng nhìn nét ngây thờ từ Tố Tố liền muốn bao bọc cô gái nhỏ này.



Những ngày sau đó, Tuấn Khôi được sự chăm sóc tận tình của Tố Tố nên vết thương khỏi rất nhanh. Tố Tố buổi sáng thường một mình đi ra chợ bán lá thuốc rồi mua thực phẩm và mang về ăn cho một vài ngày. Lần này cô được Tuấn Khôi dặn dò mua một ít sách vở mà về để Tuấn Khôi chỉ dạy cô viết chữ.



Nhìn hai người họ ngày càng thân thiết, Tố Uyên không nói gì chỉ nhìn rồi cười một nụ cười thâm sâu.



- Anh à, em viết thế này đúng không? - Tố Tố đưa chữ tập viết cho Tuấn Khôi xem, nụ cười ngây thơ trong sáng.



- Đúng rồi, Tố Tố thật thông minh. - Tuấn Khôi mỉm cười khen ngợi, nụ cười của Tuấn Khôi làm say mê tâm hồn của cô gái ngây thơ mang tên Tố Tố.



Tố Tố đỏ mặt quay đi chổ khác, tự cười một mình rồi chăm chú viết chữ.



Thời gian thấm thoát trôi qua, Tuấn Khôi đã bình phục lại vết thương trên người. Nhưng anh không hề biết mình là ai, cũng không có bất cứ giấy tờ nào trên người nên vẫn chưa thể quyết định sẽ rời đi tìm người thân hay ở lại với hai mẹ con họ, thật ra người khiến anh lưu luyến chính là Tố Tố, một cô gái ngây thơ hiền lành.



Một ngày nọ Tuấn Khôi và Tố Tố đang ngồi trò truyện trong nhà thì mẹ của Tố Tố thét lên phía sau nhà. Hai người cùngchạy về phía phát ra tiếng thét thì nhìn thấy Tố Uyên đang nằm trong vũng máu.



- Mẹ, mẹ làm sao vậy. - Tố Tố chạy đến bên Tố Uyên khóc thét.



- Tố Tố, con gái ngoan của mẹ. Mẹ xin lỗi vì đã đối xử bất công với con. - Tố Uyên nằm trên vũng máu thoi thóp nói.



- Mẹ, mẹ nói gì vậy. Mẹ rất yêu thương con mà. - Tố Tố khóc ôm lấy Tố Uyên.



- Có chuyện gì đã xảy ra sao? - Tuấn Khôi đi tới lo lắng nói. - Tố Tố, mau đưa dì vào nhà cầm máu lại. - Tuấn Khôi định bế Tố Uyên vào nhà thì bị ngăn lại.



- Ta biết ta không thể cầm cự được bao lâu nữa. Có chuyện này ta muốn nhờ cậu. - Gương mặt Tố Uyên xanh ngắt mà nói.



- Có chuyện gì, dì cứ nói. Ơn cứu mạng của dì con luôn ghi nhớ.



- Được, vậy ta hy vọng con hãy đưa Tố Tố ra khỏi nơi này, suốt đời chăm sóc con bé giúp ta. - Tố Uyên nhìn Tố Tố mà nói.



- Con hứa, nhưng trước tiên chúng ta vào trong điều trị vết thương trước. - Tuấn Khôi không muốn Tố Tố đau lòng nhìn mẹ mình đang mất máu nhiều như vậy.



- Nơi này thật sự không nguy hiểm, bọn cướp đã tìm đến rồi. Ta đã bị chúng bắn đuổi nhưng cố gắng chạy về đến nơi này. Hai đứa hãy rời khỏi nơi này đi, mau đi đi. - Tố Uyên nói lớn.



Tố Tố khóc nghẹn không dứt, cứ ôm lấy mẹ mình không buông mà nói:” Không, chúng ta cùng đi"



- Tố Tố, con phải nhớ lời mẹ dặn. Mối thù của gia đình chúng ta với Trần gia không được phép quên đi. Đời con không làm được, thì đời con cháu chúng ta phải trả thù. - Tố Uyên có tình nhấn mạnh trước mắt Tuấn Khôi.



Tố Uyên vừa dứt lời liền ngất đi, một đám người đàn ông với nét mặt hung tợn hung hăn tiến tới. Tuấn Khôi thấy tình thế không thể đấu lại liền ôm Tố Tố bỏ chạy đi.



********



Người đàn ông đi tới phía Tố Uyên đang nằm nhếch môi cười:" Em diễn tốt lắm, vì sao ngày trước không trở thành một diễn viên nhỉ, haha."



Tố Uyên ngồi dậy khẽ nhoẻn cười, con gái của cô chắc chắn sẽ làm nên chuyện.