Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 110 :

Ngày đăng: 20:40 18/04/20


- Thiếu gia, tôi đã điều tra giúp cậu về người tên là Anh Thư. -

Người thân cận của Trần Hậu nói cho Thiên Bảo về những gì ông ta tìm

hiều được.



- Cảm ơn chú. - Thiên Bảo đáp, gương mặt trở nên tức giận.



- Đây là hình chụp về những người xung quanh cô ta. - Người đàn ông khá

già dặn đưa xấp hình cho Thiên Bảo rồi nói. - Đây là cha cô ấy. - Chỉ về người đàn ông mà lần trước anh gặp. - Đây là mẹ. - Một người phụ nữ có

dáng vẻ khá giống Anh Thư, gương mặt hiền hậu. - Và đây là chống sắp

cưới. - Một lão già xấu xí.



- Chồng sắp cưới sao? - Thiên Bảo nhíu mày.



- Là do gia đình Anh Thư nợ người này khá nhiều tiền, nên cha cô ấy éo gả cho ông ta để trừ nợ.



- Là bán con gái. - Thiên Bảo bỗng tức giận trong lòng, có cha mẹ nào lại bán đi con mình chứ.



- Có thể nói là như vậy. - Người đàn ông kia lắc đầu nói, cũng cảm thương số phận cô gái kém may mắn.



Thiên Bảo nhìn Anh Thư trong tấm ảnh, gương mặt không cười, đôi mắt u buồn.

Chuyện này quả thật không liên quan đến anh, nhưng tại sao anh lại muốn

nhúng vào chuyện này. Cô ta là một cô gái có tài, lại xinh đẹp với đôi

mắt sắc sảo nhưng lộ nét u sầu, Thiên Bảo không muốn cô gái này vò nát

cuộc đời thanh xuân trong tay tên đàn ông già cả xấu xí kia.



- Người đàn ông kia, rất giàu có sao? - Thiên Bảo lại hỏi.



- Ông ta cũng khá là có tiếng trong giới nhà đất. Ông ta đã có vợ con

nhưng đã ly hôn cùng vợ cũ, người con út cũng lớn hơn Anh Thư vài tuổi.



- Cô ấy là bạn của tôi, tôi không muốn những chuyện tồi tệ này xảy ra với cô ấy. Chú có cách nào giúp cô ấy hay không?



- Tôi e rằng tên háo sắc kia không thiếu tiền, nếu chúng ta mang tiền đến cũng không thể cứu được bạn thiếu gia. - Người đàn ông lắc đầu.



- Vậy chúng ta nên làm gì? -



- chuyện này, có lẽ đại ca giải quyết được.



- Không thể cho ông ấy biết. - Thiên Bảo gạt đi.



- Nhưng nếu đại ca không ra tay, tôi e tôi cũng khó lòng giúp thiếu gia.



Thiên Bảo không đáp, trong lòng phân vân một lúc. Chuyện này cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là cứu người có lẽ cha anh cũng không từ chối.



Thiên Bảo trờ về nhà thì gặp Trần Hậu đang ngồi uống trả trong phòng khách.

Anh đi đến ngồi đối diện cha mình, đây là lần đầu tiên khi anh cải lời

cha theo nghề diễn viên mà thình cầu Trần Hậu giúp đỡ.



- Hôm

nay ngôi sao nổi tiếng có chuyện gì sao? - Trần Hậu cảm thấy lạ kì, từ

ngáy cha con xích mích rất hiếm khi con trai chủ động đến tìm.



- Cha, con có việc cần cha giúp đỡ. - Thiên Bảo nói.



- Không phải con chính là người nổi tiếng sao, cần gì nhờ đến lão già vô

dụng như ta. - Trần Hậu đặt tách trà xuống bàn lạnh lùng nói.



- Lần này là cứu người, con thật sự hết cách nên nhờ đến cha. - Thiên Bảo lại nói, ánh mắt nhìn thẳng vào Trần Hậu.



- Trình bày đi.



Thiên Bảo kể lại sự việc cho Trần Hậu nghe, Trần Hậu im lặng lắng nghe rồi khẽ lắc đầu,


- Mày… làm sao mày biết… - Hàn lão xanh mặt.



- Nếu sợ người khác biết thì đừng làm. - Minh Trí nhìn thẳng vào mắt Hàn

lão mà nói. - Nếu như Hàn tổng không nhượng bộ một chút, tôi không chắc

công ty của ngài có thể duy trì đến quá ngày mai.



Minh

Trí vừa nói xong, bọn đàn em của Trần Hậu từ trên lầu đưa Anh Thư đi

xuống. Trên gương mặt cô có vết bầm, Trần Hậu thấy vậy liền vô cùng tức

giận. Cả đời làm giang hồ hiểm ác, nhưng anh còn chưa từng động tay đánh người phụ nữ nào. Nay bọn họ lại hành hạ một đứa trẻ trong thật yếu

đuối như vậy. Trần Hậu đi tới phía Hàn lão nhìn ông bằng đôi mắt giận

dữ.



- Ông đánh con bé. - Trần Hậu nói.



- Không, không phải tôi. - Hàn lão nhìn ánh mắt giận dữ của Trần Hậu thì sợ hãi.



Trần Hậu ghét nhất loại đàn ông đánh phụ nữ, và loại dám làm không dám nhận. Không suy nghĩ liền tung một cước, lão già vang vào chiếc ghế gần đó mà nằm ôm đầu.



- Quả thật tôi không làm gì cô ta cả mà, tôi chỉ vừa đón cô ta về thì các người đến. - Hàn lão sợ hãi hét lên.



- Đúng vậy, ông ta không hề đánh con. - Anh Thư lên tiếng.



- Vậy những dấu vết trên người cháu là gì. - Trần Hậu hỏi.



- Là do con cải lời cha không muốn gả cho ông ta nên bị cha đánh. Không

liên quan đến ông ta. - Anh Thư nhìn dáng vẻ sợ hãi của Hàn lão mà buồn

cười, dù sao ông ta cũng chưa làm gì cô.



Minh Trí đi tới một bước lại gần Hàn lão đang nằm, sau đó quăng một valy tiền xuống đất trước mắt ông ta mà nói.



- Đây chính xác là số tiền nhà con bé nợ ông, từ nay không được làm phiền con bé nữa. Tôi không phải là kẻ không biết điều, nợ thì phải trả.

Chuyện làm ăn của ông tôi sẽ không xen vào, nhưng mà... ở ác át sẽ gặp

quả báo.



Minh Trí nói xong liền bỏ ra ngoài, Trần Hậu nhìn Anh Thư rồi nói:" Chúng ta đi thôi."



- Vì sao hai người lại đến cứu cháu. - Anh Thư vẫn luôn thắc măc.



- Là Thiên Bảo nhờ ta giúp. - Trần Hậu đáp



- Cháu cảm ơn bác. - Anh Thư cúi đầu nói.



- Không cần cảm ơn ta, hãy cảm ơn Thiên Bảo. Vì ta làm điều này là vì

điều kiện dành cho nó, không phải làm vì con. - Trần Hậu thẳng thắng

nói.



- Nhưng dù sao, bác đã đến cứu con. Con không có gì ngoài hai tiếng cảm ơn, chỉ mong bác nhận.



- Được rồi, ta sẽ đưa con về nhà. - Trần Hậu đáp.



- Không, bác và bác Trần đừng lo cho cháu. Cháu sẽ tự về. - Anh Thư từ chôi.



- Vậy coi như ta đã làm xong việc thằng bé nhờ, tạm biệt cháu tại đây. -Trần Hậu nói xong cũng dời ra xe.



Anh Thư đi thẳng con đường phía trước, cũng không biết rằng mình sẽ đi

đâu... Về nhà sao, liệu một lần nữa rồi cô cũng sẽ bị chính cha ruột của mỉnh bán đi thôi. Anh Thư cứng rắn nhưng bên trong vô cùng yếu đuối,

nước mắt ít khi nhìn thấy cũng đã hiện trên đôi mắt tuy vô cùng sắc

nhưng luôn u buồn.