Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 116 :

Ngày đăng: 20:40 18/04/20


Tại sân bay, Rose ngồi bên cạnh Thiên Bảo trong lòng vô cùng buồn

bã thêm một chút tiếc nuối luyến tiếc những năm tháng vui vẻ nơi này. Cô muốn bỏ trốn những đau buồn hiện tại, muốn tránh mặt người đàn ông kia, không gặp sẽ không thể khiến tự mình đau buồn.



Ngồi

đợi trên chiếc ghế ở sân bay, Rose dùng điện thoại thông minh để xem

chương trình ca nhạc yêu thích. Rose mê mẫn giọng hát của ca sĩ Anh Thư

này, từ ngày được gặp cô ấy trong lần đi công tác ở khu nghĩ dưỡng thì

càng thần tượng hơn với tài năng của Anh Thư. Hôm nay Rose biết chính là live của cô ấy, nhưng vì trùng ngày mình phải đi nên không thể đến xem.



- Thiên Bảo, anh xem ca sĩ Anh Thư lần trước cùng anh chụp ảnh này. Hôm

nay cô ấy thật xinh đẹp. - Rose đưa hình ảnh cô gái đang hát về phía

Thiên Bảo.



- Ừ. - Thiên Bảo nhìn về cô gái trong màn hình, bỗng dưng cảm thấy vô cùng có lỗi.



- Cô ấy đang hát bài hát thổ lộ với người đã giúp đỡ cô ấy nè. Là bài “

nơi tình yêu bắt đầu", có lẽ cô ấy đã yêu rồi. - Rose vừa xem vừa nói. - Không biết là người nào nhỉ, thật là ganh tỵ.



- Rose, khi nào em sẽ quay lại. - Thiên Bảo lảng sang chuyện khác.



- Em chưa xác định, có thể rất nhanh cũng có thể là rất lâu. - Rose buông đôi mắt buồn bã nói.



- Nghĩ ngơi cho tốt. - Thiên Bảo vuốt tóc cô, dịu dang nói. - Nhất định phải quay về.



- Nhất định. - Rose ngước mắt nhìn Thiên Bảo khẽ cười.



Rose lại tiếp tục nhìn vào màn hình điện thoại. Cô ngac nhiên nhìn thấy cô

ca sĩ mà cô yêu thích vừa hát xong bài hát, ánh mắt khẽ rơi dòng lệ.



- Có lẽ cô ấy cũng giống em, yêu một người không yêu mình. - Rose khẽ nói.



Thiên Bảo nhìn vào màn hình, nhìn thấy cô gái kia trong có vẻ cứng cỏi như

vậy mà rơi lệ, trong khoảng thời gian qua luôn bên cạnh nhau trong công

việc, anh nhận ra bản thân có một chút tình cảm với cô, nhưng vẫn ngang

bướng nghĩ rằng mình chỉ nghĩ đến Rose, yêu Rose nên gạt đi cái tình cảm đang nhen nhóm trong lòng. Hôm nay, khi cô gọi cho anh, anh lại một lần nữa chọn Rose mà không chọn Anh Thư, để tự chứng minh cho bản thân mình rằng Anh Thư không hề quan trọng với anh. Nhưng ở thời điểm hiện tại,

nhìn thấy cô như vậy lại khiến anh xót xa, một lòng muốn che chở.



- Rose, anh phải đi có việc gấp. - Thiên Bảo đứng lên, quả thật bản thân không thể tự lừa gạt mình được nữa.



- Anh đi đâu vậy? - Rose ngạc nhiên nhìn Thiên Bảo.



- Anh phải đi tìm kiếm một sự thật. - Thiên Bảo đáp.



- Anh đi đi, em cũng sắp lên máy bay rồi. - Rose cười đáp, không biết

rằng Thiên Bảo đi đâu, nhưng cô tin nếu không thật sự có việc gấp Thiên

Bảo sẽ không bỏ cô một mình nơi này.



- Đến nơi, nhớ gọi về cho anh. - Thiên Bảo nói rồi nhanh chóng ra xe lái đi.



Tại sân khấu lớn, bài hát cuối cùng cũng đã kết thúc hậu trường chỉ còn lại một vài người đang thu dọn sân khấu và quét dọn phía khán giả. Thiên

Bảo đứng nhìn sân khấu đầy vẻ thất vọng, có lẽ anh đã đến trễ… Anh đi về phía phòng tạo hình bên trong sân khấu, nhìn thấy ánh đèn bên trong còn sáng Thiên Bảo bước tới nhìn vào bên trong thì thấy Anh Thư đang ngồi

trên ghế nghĩ, có lẽ vì tập luyện quá mệt mỏi nên cô đã ngủ gục trên

bàn. Thiên Bảo vừa định bước vào thì từ phía sau Anh Thư có một người

đàn ông khác bước đến đắp chiếc áo vest của anh ta lên người Anh Thư,

ánh mắt nhìn cô dịu dàng trìu mếm. Trong lòng Thiên Bảo bổng dâng lên

cảm giác nguy hiểm, cô gái ấy chính là của anh, không một người đàn ông

nào được phép có ý đến.



Thiên Bảo bước chân đi vào bên trong,

người đàn ông kia chính là ca sĩ Hoàng Quân, là một ca sĩ vô cùng có

tiếng đã ngỏ ý cùng ban tổ chức mời Anh Thư đến tham dự show lần này.

Hoàng Quân cũng biết về tiếng tăm của Thiên Bảo, hai người đàn ông nhìn

nhau như tự hiểu ý rằng, họ chính là cùng quan tâm một cô gái và chính


Tại một nhà kho bỏ trống, Tố Tố bị trói chặt trên chiếc ghế. Nhìn thấy Tố Uyên từ bên ngoài đi vào liền tức giận.



- Mẹ, vì sao phải trói con lại chứ.



- Phải đống cho thật con gái.



- Nhưng mẹ, Tuấn Khôi muốn kết hôn với con, anh ấy nói rằng sẽ bảo vệ con suốt đời. Con không muốn trả thù nữa, muốn cùng anh ấy sống hạnh phúc. - Tố Tố hối hận vì đồng ý cùng mẹ thực hiện kế hoạch.



- Đây chính là

lý do ta phải trói chặt con, ta biết có ngày cũng sẽ bị chính con phản

bội mà. Con nghĩ bọn đàn ông nhà họ Trần đó tốt đẹp sao, con tin bọn

chúng sao? Ngày trước ta và Trần Minh Trí đã tổ chức lễ đính hôn, nhưng

kết quả là thế nào con cũng thấy rồi. Con phải tập sống trong thù hận,

vì con sinh ra từ thù hận.



- Mẹ và ông ấy đã đính hôn sao? - Tố Tố tròn mắt ngạc nhiên. - Vậy, con là con của ai?



- Con chính là con của ta và Trần Minh Trí, vì vậy con đừng ảo tưởng giữa con và thằng nhãi Tuấn Khôi có kết quả. Con thấy đó, ông ta đã bỏ rơi

mẹ con chúng ta như thế nào, chúng ta nhất định phải trả thù. - Tố Uyên

đáp.



- Vì sao trước đây mẹ nói khác, vì sao mẹ lại làm như vậy. - Tố

Tố đau lòng khóc thét, vì sao mẹ cô lại đẩy cô vào tình cảnh này chứ,

lại yêu chính ruột thịt của mình.



- Vì vậy, cứ theo kế hoạch mà làm. Con và hắn ta mãi mãi không có kết quả tốt. - Tố Uyên lạnh lùng nói.



Tiếng xe dừng phía trước cổng nhà kho, Tuấn Khôi bước xuống xe. Vì vết thương chưa lành hẵn nên anh vẫn còn hơi choáng váng. Anh bước vào bên trong

nhà kho, liền bị vài tên đàn em của Tố Tố lao đến đưa vào bên trong.



Tuấn Khôi nhìn thấy Tố Tố bị trói, nước mắt giàn giụa liền nghĩ rằng cô quá sợ hãi. Nhìn về phí người đàn ông kia liền nói.



- Tôi đến rồi, mau thả người đi. - Tuấn Khôi nói.



- Vội gì, cô gái kia chắc chắn phải thả đi rồi.



- Cac3 người cần gì?



- Bọn ta là cần mạng sống của nhà họ Trần các người. - Tố Uyên từ bên trong ló mặt ra ngoài.



Tuấn Khôi nhìn thấy gương mặt thân quen liền thốt lên.



- Là người sao?



- Ngạc nhiên lắm sao. - Đi đến bên Tố Tố cới trói. - Chính là người mà mày yêu thương lừa gạt mày đến đây.



Tuấn Khôi nhìn Tố Tố liền hỏi:” Em lừa tôi sao?”



Tố Tố khóc ngất, không biết phải nói gì.



- Haha, mau trói lại cho tao. - Tố Uyên lớn tiếng ra lệnh.



Bọn đàn em đi tới phía Tuấn Khôi muốn trói anh lại, Tuấn Khôi ra sức đánh

trả hạ gục từng lên. Nhưng vì trong người còn chưa khoẻ, lại địch quá

đông Tuấn Khôi đành gục xuống mà bị bọn chúng trói lại.



Tố Tố xót xa

nhìn Tuấn Khôi, nhưng không phải chính vì mẹ con của anh, mà người đàn

ông kia ruồng bỏ mẹ con cô sao? Nhưng mà.... trong lòng có một chút yêu

thương, nhớ lại cách anh đối tối với cô, liền cảm động trong lòng.