Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 119 :

Ngày đăng: 20:40 18/04/20


Anh Thư dùng mềm trên giường kéo che lại bờ vai trắng mịn của

mình, ánh mắt rụt rè nhìn Thiên Bảo, một phần lo lắng anh bỏ đi nhưng

một phần sợ anh ở lại nơi này làm chuyện xằng bậy.



- Nếu anh muốn đi, hãy đợi chị quản lý quay lại đi. - Anh Thư nói.



- Giờ này cô còn muốn bắt người ta đến sao, hay chúng ta tiếp tục nhé. -

Thiên Bảo chọc ghẹo. - Lần này tôi sẽ không gọi nhầm tên nữa.



Anh Thư biết Thiên Bảo lại giở trò trêu chọc mình, lần này cô nhẹ nhàng mỉm cười từ từ kéo chiếc mềm tụt xuông phiá dưới từ từ khoe ra làn da trắng phía trong.



- Đến đây. - Anh Thư dùng ánh mắt tà mị mà nói.



Thiên Bảo không dùng lại trò trêu đùa của mình từ từ đi lại gần phía Anh Thư

hơn, hiện tại Anh Thư đang nằm ngọn phía dưới còn Thiên Bảo dùng tay

chống đỡ thân mình phía trên. Hai gương mặt đối diện nhau nhìn nhau với

hai ý nghĩ hệt nhau, xem ai lỳ hơn ai.



- Xem ra cô cũng thật

là quyến rũ nha. - Thiên Bảo nhìn bơ vai của Anh Thư nói, sau đó dùng

ngón trỏ của mình động vào từ bờ vai xuống bàn tay cô.



Anh Thư chợt rùng mình, nhưng cô không muốn chịu thua:” Tất nhiên rồi, giờ anh mới nhận ra sao?”



Thiên Bảo nhoẻn miệng cười, gương mặt ngày càng lại gần gương mặt Anh Thư

hơn, tưởng chừng như đôi môi cả hai người dính vào nhau. Anh Thư tròn

mắt hơi sợ, Thiên Bảo càng nhìn càng tự trong lòng lại muốn hôn cô thật.



- Thịch… - Trái tim Thiên Bảo bỗng đập mạnh…



Thiên Bảo bật dậy khỏi người Anh Thư, cảm thấy thật là kì lạ. Cảm giác này

thật là khó hiểu, anh chưa từng có khi ở cùng Rose hay khi đóng những

cánh thân mật với các bạn diễn khác. Anh Thư ngạc nhiên nhìn Thiên Bảo,

nhìn thấy nét mặt ngây ra của anh liển khó hiểu.



- Quản lý sẽ tới nhanh, tôi đi trước. - Thiên Bảo không để Anh Thư lên tiếng liền rời khỏi phòng.



- Anh đi đâu giờ này chứ. - Anh Thư nói theo.



- Không cần quan tâm đến tôi. - Thiên Bảo không nhìn lại mà đáp.



- Nhưng… - Anh Thư chưa kịp nói hết câu thì Thiên Bảo đã bỏ ra khỏi cửa.



Anh Thư nhìn xung quanh chỉ một mình mình. Nỗi sợ hãi dâng tràn lên, cô vội ngồi xuống gục mặt không muốn nhìn xung quanh nữa. Một cô gái đang run

rẩy sợ hãi, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh thuởu xưa.



Thiên

Bảo đi được nữa đường thì biết mình vội ra ngoài lại quên mang theo khoá xe nên đành quay lại. Anh bỗng nhiên cảm giác sợ gặp cô gái kia, sợ cảm giác đó lại quay lại. Thiên Bảo chần chừ phái trước cửa, sau đó quyết

định gọi của nhưng hình như cánh cửa không khoá chỉ đóng hờ lại. Thiên

Bảo đi vào bên trong, nhìn thấy Anh Thư đang rung rẩy ngồi gục dưới đất

liền vội chạy tới đỡ cô.


- Vậy có thể cha của Tố Tố đã bao bọc mẹ con cô ta. Nhưng ai lại có thể

làm được điều đó, năm đó Trương Luật có quan hệ tình cảm với cô ta,

không lẽ….



- Trương Luật là ai? - Minh Trí hỏi.



- Là người đàn ông năm đó bị Tố Uyên đánh thuốc rôi dựng cảnh cùng với Rin. Người đàn ông đó chính là người tình của cô ta.



- Vậy cậu mau điều tra xem hiện tại hắn đang ở đâu? - Minh Trí vội nói. - Không loại trừ khả năng chính hắn đang giữ Rose, vì chỉ có kẻ đằng sau

Tố Uyên mới có thể giúp cô ta.



- Tôi đã điều tra rồi. Hiện tại hắn ta đang ẩn danh sau một công ty sản xuất đá quý. Xem ra năm đó có

nhiều việc đằng sau mà chúng ta không hề hay biết.



- Tiếp tục theo dõi đi….- Minh Trí đang nói thì điện thoại gọi tới, nhìn số của bệnh viện liền nghe máy.



- Trần tổng, thiếu gia có chuyện rồi. - Người chăm sóc Tuấn Khôi noi.



- Mau nói đi. - Minh Trí lo lắng.



- Hiện tại nhịp tim của thiếu gia đang giảm dần, các bác sĩ đang vào bên trong xem xét, tôi liền gọi cho cậu.



Minh Trí nhanh chóng cúp máy, vội lên xe lao đi. Mọi thứ đang tiến triển

tốt, hôm qua các bác sĩ còn nói Tuấn Khôi hiện đang có trại thái hồi

phục vì sao hôm nay lại xảy ra chuyện này.



*****************************



Tuấn Khôi đi lạc trong một khoảng màu đen tối, đi mãi đi mãi mà không có

điển dừng. Sau đó mọi thứ trở nên trắn toát rồi chuyển thành một màu xám xịt.



- Anh. - Một giọng nói từ phía sau gọi tới.



- Tố Tố. - Tuấn Khôi quay lại nhìn thấy Tố Tố đang đứng từ phía sau gọi mình.



- Anh, em rất nhớ anh. - Tố Tố mìm cười nói. - Đến với em…



Tuấn Khôi bước một bước đi về phía Tố Tố liền nghe thêm một giọng nói khác



- Tuấn Khôi, anh đừng bước tới đó.



Tuấn Khôi quay đầu lại nhìn thấy Rose phía sau anh nói.



- Mau đến với em. - Tố Tố lại nói.



- Quayy về cùng Rose đi. - Rose nói.



Tuấn Khôi nhìn hai cô gái trước mắt. Phân vân không biết phải đi về phía người nào.