Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 135 :

Ngày đăng: 20:40 18/04/20


Buổi sáng, mặt trời soi sáng mọi u tối, soi sáng sự thật đang

bị che giấu. Rose tỉnh lại, trên người đau nhức cộng với những vệt tím

trên người khiến cô khó khăn ngồi dậy. Cô nhìn sang người đàn ông vẫn

còn đang nằm kế bên mình, trải qua những chuyện đêm qua khiến cô vô cùng khó nghĩ. Anh gọi cô là Rose, chẳng phải anh đã nhận ra cô rồi hay

không.



Rose mỉm cười, nghĩ Tuấn Khôi đã nhận ra mình, cô ngắm nhìn gương mặt thân quen kia, tưởng chừng như mình đã quên mất tự khi

nào. Rose đưa đôi bàn tay tiến gần về phía Tuấn Khôi thì đôi mắt anh khẽ mở, Rose nhanh chóng giật tay mình lại. Tuấn Khôi nhìn cô, không nói

gì, gương mặt trờ nên lạnh lùng khó đoán.



Rose nhận ra ánh mắt kia, rất lạnh, vô cùng lạnh… Rose run sợ, phải chăng anh không hề nhận

ra cô. Đối với anh, cô chỉ là một cô gái xa lạ, lừa đảo mọi người nhận

thân phận.



Tuấn Khôi đứng lên, bỏ một mình Rose ngồi trên giường lớn, đi vào nhà vệ sinh không nói một lời.



Rose ôm bản thân mình, nhìn anh cô thật không thể đoán ra được anh đang nghĩ gì, có phải anh đang hối hận vì đã làm chuyện không nên với cô hay

không, hoặc đang khinh bỉ rằng cô không hề chống chọi, lại tự mang thân

mình đến để anh tận hưởng. Lỡ như, anh không nhận ra cô thật, mãi mãi

không muốn thừa nhận cô, cô phải làm sao đối diện với cuộc sống sau này.



Tiếng mở cửa vang lên, Tuấn Khôi đã chỉnh tề bước ra, gương mặt vẫn lạnh như

băng không thể hiện một chút cảm xúc. Rose nhìn Tuấn Khôi, bỗng dưng

trong lòng lại trỗi lên một cơn đau đớn, không hiểu vì sao cô và anh

hiện tại ngay trước mắt nhưng cô lại cảm giác rất xa, rất xa.



- Cô…. - Ánh mắt anh lướt qua cô. - Mau mặc y phục vào, tôi không có nhiều thời gian.



Rose đã hiểu, cô đã giải đáp được thắc mắc trong lòng nhưng… lại cố chấp.



- Tôi muốn hỏi anh một việc. - Rose khẽ nói.



Tuấn Khôi đi đến chiếc ghê ngồi xuống, lưng dựa hẳn vào ghế, nhắm mắt lại khẽ nói:” Cô nói đi.”



- Tôi tên gì? - Rose nói, giọng rung lên.



- Tuyết Nhi. - Tuấn Khôi đáp, mắt vẫn nhắm ghiền lại, giọng nói trầm tư đầy tâm sự.



Rose nhận được câu trả lời của anh, tuy đã chuẩn bị tâm lý trước khi hỏi

nhưng cô không khỏi đưa ra nét u buồn thất vọng. Rose im lặng, mặc lại y phục của mình sau đó nhìn qua Tuấn Khôi vẫn ngồi vị trí cũ mà nói:” Tôi về trước, anh không cần đưa tôi về đâu.”



Tuấn Khôi không trả lời, đưa tay vẫy vẫy ra hiệu cô hãy đi đi, như không quan tâm đến cô.



Rose lặng lẽ tiến về phía cửa, cô tự cười bản thân mình lừa gạt mình. Anh

chỉ xem cô là Tuyết Nhi, không phải là Rose mà anh yêu thương. Rose

không muốn hỏi chuyện đêm qua, sợ chỉ bị anh sỉ nhục hơn mà thôi, im

lặng ra về là cách an toàn nhất của cô hiện tại.



Đêm qua, anh

gọi tên Rose suốt đêm. Anh dành tình yêu cho Rose nhiều như vậy, nhưng

lại không thể nhìn ra cô. Rose hiện tại, không biết nên vui hay nên

buồn, Tuấn Khôi đang lạnh lùng với một cô gái xa lạ vì sợ Rose buồn.

Nhưng… vì sao… trái tim cô lại thắt lại khi nhìn thấy vẻ dưng dưng của

anh.



Rose mở cánh cửa phòng khách sạn, bất ngờ trước một đám

đông phóng viên đang hướng máy về phía mình lia lịa chụp, những phóng

viên khác thì như muốn lao vào cô.



- Xin chào, tôi là phóng viên báo KT, có phải đêm qua cô cùng Trần tổng đã qua đêm tại nơi này không?



- Cô có phải là nhân tình của anh ấy, hai người quen nhau lâu chưa?


được nữa.



- Con xin lỗi, nhưng... mẹ của con... thế nào rồi ạ.



- Yên tâm, bà ấy đang điều trị hóa trị, sẽ tiến hành phẫu thuật trong nay mai.



- Con cảm ơn vì đã cứu lấy mẹ con. - Rose giả khẽ rơi nước mắt.



Tuấn Khôi nghe xong, trong lòng mặc dù rất hận cô ta vì đã khiến Rose của

anh chịu nhiều tổn thương, nhưng... cô ta làm điều đó là vị mẹ cô ta cần tiền chữa bệnh.



- Anh là ai? - Từ phía sau, một giọng nói vang lên.



Tuấn Khôi vội quay đâu lại, nhìn thấy một tên canh cửa đang đi tới liền dùng chân đạp ngã hắn ta.



Bên trong nghe có động, Trương Luật cùng đàn em nhanh chóng lao ra. Hiện

tại Tuấn Khôi đang bị thế bao vây, khó lòng mà đánh hạ được bọn chúng.



- Mày gan to thật, lại dám vác xác tới đây. - Trương Luật nhận ra Tuấn Khôi liền nói.



- Vì sao anh biết nơi này mà tới? - Rose giả tròn mắt ngạc nhiên.



- Haha, nó đã cài chip trong điện thoại của cô, tôi biết điều đó nên đã đợi nó nãy giờ.



Tuấn Khôi không ngờ mình lại trúng mưu của TRương Luật, Tuấn Khôi nhìn Rose giả rồi Trương Luật nói.



- Các người có hận thù gì với Rose, vì sao hãm hại cô ấy.



- Người bọn ta muốn hại là Trần gia. Là Trần Minh Trí. - Trương Luật đáp.



- Baba tôi đã làm gì, ông ấy là một người công tư phân minh, luôn làm

việc với lập trường kiên định và tuyệt nhiên không hề hãm hại ai.



- Tao phải trả thù cho Tố Tố, mày biết Tố Tố đúng không? Mày là người đã

giết con gái tao. - Trương Luật bước tới, đưa súng vào đầu Tuấn Khôi.



- Tố Tố là con gái ông sao? Vậy Tố Uyên, bà ta là vợ ông?



- Trần gia mày, đã giết chết con gái duy nhất của tao. Bọn mày phải trả

giá cho điều đó. - Trương Luật kích còi, đôi mắt ánh lên thù hận.



Tuấn Khôi nhớ đến Tố Tố liền cảm thấy thương xót.



- Cô ấy là một cô gái đáng yêu và nghĩa khí. Dùng mạng sống để bảo vệ

ngươi cô ấy trao tình cảm, cả đời có lẽ tôi không thể quên được hình ảnh người con gái gục xuống trước mắt tôi. Ông nói đúng, cái chết của Tố Tố chính là do tôi.



- Tao sẽ lấy mạng mày để con gái tao yên nghĩ.



- Một mạng đổi một mạng, chí mong ông đừng làm hại Rose nữa. Cô ấy không liên quan đến thù hận của chúng ta. - Tuấn Khôi nói.



- Được, tao nhất định sẽ không lôi theo người vô tội vào cuộc nữa. -

Trương Luật hận Trần gia giết con gái, lần Tố Uyên nói phải giết Rose

khiến ông đã mất ngủ hằng đêm vì cảm thấy tội lỗi.



- Được, ông bắn đi. - Tuấn Khôi nhắm mắt lại, anh cò thể chết vì Rose...

nhưng anh không muốn Rose thương tiếc anh, càng hận sâu càng tốt. Tuấn

Khôi ngửi thấy mùi nguy hiểm trong chuyện này, đành lạnh lùng đẩy cô ra

xa mình, lại càng không thể thú nhận rằng anh đã nhận ra cô ngay từ lúc

cô bước vào lễ đường vạch mặt cô gái kia. Anh sợ cô gặp nguy hiểm, sợ cô lại đau đớn khi lỡ như anh gặp phải chuyện không may. Tuấn Khôi cảm

thấy vô cùng an tâm, ít ra nếu như anh chết cô có thể sống bình an vô

sự.