Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 52 : Rin, tôi yêu cô

Ngày đăng: 20:38 18/04/20


Tang lễ của Pi qua đi, căn nhà trống trãi một mình Rin cô đơn khiến cô càng suy nghĩ nhiều hơn về cuộc đời ngắn ngủi. Rin nhớ đến cha mẹ, đến em trai Tuấn Hà.



Em trai Tuấn Hà sau khi trị bệnh đã hoàn toàn bình phục và tiếp tục đến trường như bao bạn bè, Rin khẽ nhấc điện thoại mà gọi cho mẹ cô.



- Alo?



- Mẹ, là con. Gia đình ta vẫn khoẻ chứ.



- Rin, chúng ta vẫn khoẻ. Lâu rồi con đã không về thăm nhà, con có khoẻ không?



- Con khoẻ, em trai con đã khoẻ hẳn chưa mẹ?



- Tuấn Hà nhờ được điều trị tại bệnh viên tốt nên sức khoẻ rất nhanh hồi phục, hiện nay đã hết hẳn rồi.



- Thật tốt mẹ ạ, con luôn hy vọng Tuấn Hà mạnh khoẻ. Ba mẹ cũng phải nghĩ ngơi nhiều, cuộc đời này ngắn ngũi lắm con sợ mất đi những người thân yêu bên cạnh. - Rin nói giọng nghẹn ngào.



- Có chuyện gì đã xảy ra với con sao? - Mẹ Rin nghe giọng nói ức lên từng hồi mà lo lắng.



- Bạn thân ở cùng con vừa qua đời, con cảm thấy thật cô đơn. - Rin khóc uất trong điện thoại.



- Không phải con ở cùng với thiếu gia Minh Trí sao? - Mẹ Rin hỏi.



- Vì sao mẹ nghĩ con ở cùng anh ta? - Rin cảm thấy ki lạ vì cô đã ra khỏi biệt thự Trần gia một thời gian khá lâu rồi.



- Minh Trí thiếu gia là người chu cấp cho Tuấn Hà trả viện phí và sinh hoạt khi còn trong bệnh viện sau một thời gian ngắn không còn nhận được chu cấp của Trịnh gia. Có một cậu thanh niên trẻ tuổi thường đến và nói cho mẹ biết rằng con đang sống cùng thiếu gia Minh Trí.



- Thanh niên trẻ tuổi sao? Mẹ có hỏi tên? - Rin bất ngờ hỏi.



- Hình như tên là cái gì đó Hậu, mẹ cũng chỉ gặp vài lần rất lâu trước đây. - Mẹ cô nhớ lại ma trả lời.



- Dạ, con sẽ gọi lại cho mẹ bây giờ con có một chút việc cần giải quyết.



- Rin, mẹ có một chuyện nhờ con.



- Dạ, mẹ nói đi ạ.


- Cô xem, con đường rộng như vậy cô đi trước tôi đi phía sau không thể tính là đi theo. - Minh Trí trả lời.



- Vậy mời anh đi trước. - Rin đứng lại đưa tay mời



- Ôi, tôi lại thích cảnh vật nơi đây nên muốn dừng lại một chút để ngắm.



- Vậy cứ tự nhiên, tôi đi đây. - Rin liền bỏ đi.



Minh Trí vội chạy theo Rin, Rin tức giận quay lại mắng.



- Tên chết tiệt này, đừng có đi theo tôi.



- Rin, tôi nhớ em. - Minh Trí không kiềm nổi liền đi tới gần mà ôm cô giữa đường.



- Mau buông tôi ra, buông ra - Rin dùng tay đấm vào lưng Minh Trí để anh buông cô ra



- Hãy để cho tôi ôm em một chút, chỉ một chút thôi. - Minh Trí cứ thế mà ôm cô vào lòng.



- Vì sao anh cứ xuất hiện bên cạnh tôi, tôi sợ nhất là yêu anh. Minh Trí, làm ơn hãy tránh xa tôi ra. - Rin vừa nói nước mắt rơi dài.



- Xin lỗi vì đã là em đau.



- Minh Trí, buông tôi ra. Tôi và anh là hai đường thẳng song song không một điểm cắt, hai đoạn thẳng chỉ có thể nhìn thấy nhau mà thôi.



- Rin, tôi yêu em. - Minh Trí buông cô ra, nắm lấy hai tay Rin nhìn thẳng vào đôi mắt cô mà nói.



- Tôi hận anh. - Rin đẩy tay Minh Trí ra khỏi tay cô rồi nói tiếp. - Tình yêu của tôi đã chết, tôi không cần tình yêu của anh.



Rin nói rồi quay mặt đi, nước mắt từ khoé mắt đã rơi lăn dài xuống gương mặt.



- Em chắc chứ. - Minh Trí tức giận giằng lấy bàn tay Rin.



- Anh… anh làm tôi đau… anh muốn làm gì…. buông tôi ra…. - Rin bị Minh Trí nhấc bỗng lên mà mang đi.



Minh Trí mở cửa chiếc xe ra rồi quăng cô vào trong, sau đó lên xe rồi cho xe chạy đi về phía biệt thự Trần gia.