Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 57 : Người một nhà

Ngày đăng: 20:38 18/04/20


Sau một màn kích tình, từ trong phòng tắm Rin ngại ngùng ra ngoài thì đã thấy Minh Trí ngồi vào bàn làm việc.



- Giờ thì em đã có thể nói chuyện với anh được chưa. - Rin ngồi trên chiếc ghế sopha vu vơ hờn trách.



- Em nói đi. - Minh Trí ngừng đánh máy, đưa mắt về phía Rin.



- Chuyện của Thiên Kim, có lẽ anh đã biết.



- Ừ! - Minh Trí vẫn chăm chú.



- Em không biết anh sẽ giải quyết ra sao, nhưng hy vọng anh để chị ấy một con đường hoàn lương.



- Em muốn như vậy?



- Đó thật sự là điều em muốn. - Rin ra vẻ mặt dứt khoác.



- Vậy cứ theo ý em. Nhưng nếu cô ta tự do, em đi đâu cũng phải có bảo vệ đi theo, em không được phép từ chối.



- Được, em đồng ý.



- Em đến vì chuyện cô ta thôi sao?



- Um, đúng vậy.



- Không phải vì quá nhớ anh chứ.



- Hứ, tên khó ưa như anh. Thôi em phải đi đón mẹ và Tuấn Hà, em về trước. - Rin đứng lên chuẩn bị đi về phía cửa.



- Anh sẽ đi cùng em. - Minh Trí khoác chiếc áo vest vào cùng cô sánh bước ra ngoài.



Minh Trí cùng Rin đi ra khỏi chiếc thang máy, Minh Trí ôm lấy eo Rin như dìu cô đi ra phía cửa chính của cao ốc trong ánh mắt dò xét của nhiều người. Khi cô và anh đã tiến ra khỏi cổng chính, tiếng xì xào của các nhân viên dần to lên.



- Các cậu thấy lạ không, giám đốc lạnh lùng chưa từng để một cô gái nào vào phòng quá 10p nay lại đưa cô ta vào hơn 2 giờ. Không phải họ làm gì trong phòng ấy chứ.



- Tôi đi làm cố tình trang điểm thật đẹp hy vọng một lần giám đốc nhìn quá thế mà lại mất đi dưới tay một con bé bình thường như vậy.



- Cô thì sao tức bằng cô thư kí của giám đốc, chảnh choẹ như vậy nhưng bao năm qua chưa từng được giám đốc để mắt qua.



- Tôi nói các cô cứ nói thế, cô bé đó tôi trông cũng xinh xắn đáng yêu.



Cả bọn đàn bà nghe một cậu thanh niên nói thế` liền nhảy dựng lên:



-Đúng là chỉ có bọn đàn ông có mắt như mù. Con bé xấu xí đó mà lại nói xinh xắn đáng yêu.



Cậu thanh niên nghe các đàn chị hung dữ liền lắc đầu bỏ chạy.




- Cô ấy hiện đang ở cùng phòng với con, nhưng nếu mẹ muốn con sẽ nhường cô ấy cho mẹ một đêm.



Rin á khẩu, há hóc mồm không biết nói gì thì Minh Trí đã tươi cười nói: " Mọi .người chuẩn bị đi, con đã đặt bàn tại nhà hàng."



Một bữa tiệc vui vẻ, mọi người cười đùa cùng nhau thật giống như một gia đình hạnh phúc. Rin nhìn Minh Trí lễ phép với mẹ mình thì vô cùng hạnh phúc, một thiếu gia lạnh lùng tài ba lại đôi khi rất bá đạo lại ra sức lễ phép với trưởng bối của cô, xem ra trong mắt anh cô cũng có một chút trọng lượng.



Buổi tối, Rin cùng mẹ ngủ cùng nhau. Hai người tâm sự về nhiều chuyện xảy ra, mẹ cô vừa thương con mình, vừa trách ông trời quá bất công vì lại gieo bao nhiêu đau thương cho cô con gái nhỏ bé của mình. Bà cũng tự trách bản thân vì con trai mà lại giao cô cho cha mẹ ruột, để họ đối xữ với cô một cách tàn nhẫn. Bà lâu giọt nước mắt trên khóe mắt chi trích vết nhăn của năm tháng.



- Rin, mẹ xin lỗi. - Bà ôm cô vào lòng mà nói.



- Mẹ, sao mẹ lại xin lỗi con. - Cô nép vào lòng mẹ ấm áp



- Nếu không phải ta vì Tuấn Hà bị bệnh sẽ không để con về nhà họ Trịnh đó. - Bà hối hận/



- Mẹ, mẹ không có lỗi, nhờ đến nhà họ Trịnh con mới có thể gặp Minh Trí. - Rin không muốn mẹ cô tự trách bản thân.



- Cậu ấy là người tốt, con hãy quy trọng. - Mẹ cô vuốt mái tóc của cô mà nói.



- Dạ, con nhất định sẽ không để vụt mất hạnh phúc này.



Cô ôm mẹ chặt hơn, gương mặt mỉm cười hạnh phúc chìm sâu vào giấc ngủ.



Đêm nay cô nằm mơ thấy Pi, nhìn thấy Pi cô đơn một mình trong một khoảng không trắng toát, cô đi về phía Pi mà nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của Pi.



- Pi, cậu sạo lại ở đây. Hãy đi về cùng mình.



- Rin, mình không thể về cùng cậu được, nhưng mình sẽ mãi mãi dõi theo cậu. - Pi cười tươi với đôi mội tím bệt.



- Vì sao cậu lại bỏ mình như vậy, bé con rất cần cậu. - Rin lay đôi tay của Pi.



- Rin, hãy đến với Ken. Anh ấy là người tốt sẽ chăm sóc cậu và bé con. - Câu nói của Pi vang lên.



- Pi, mình không yêu Ken, mình yêu Minh Trí. - Rin cúi đầu nói.



- Minh biết chứ, nhưng ở bên cạnh Minh Trí. Cậu chắc chắn sẽ gặp nhiều thương đau.



- Mình mặc kệ, vì tình yêu mình gặp bao nhiêu thương đau cũng mặc kệ.



Pi nhìn Rin, mỉm cười rồi nhẹ đưa đôi tay lạnh buốt của mình lên má cô mà vuốt:" Rin, mình tôn trọng quyết định của cậu. Mình sẽ bên cạnh cậu mà phù hộ cho cậu giảm bớt đau thương."



- Pi, quay về với mình đí, mình rất nhớ cậu. - Rin ngẩng mặt lên thỉ chỉ thấy làn khói trắng, một nhánh hoa hồng trắng phía trước. Cô hét to: " Pi, cậu đi đâu, mình còn rất nhiều điều muốn nói."



Rin giật mình trong đêm, mẹ cô bên cạnh vẫn còn đang ngủ say. Cô khoác chiếc áo đi ra ngoài liền thấy Minh Trí một mình uống rượu trong đêm, ánh mắt ưu sầu khiến cô khó hiểu. Anh có chuyện gi buồn phiền sao, đêm qua vẫn còn vui vẻ cơ mà.