Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 85 :

Ngày đăng: 20:39 18/04/20


- Trần tổng, đây là con gái tôi tên là Kim Mai. - Kim Thành đưa con gái đến trước mặt Minh Trí giới thiệu. - Mau chào Trần tổng, cậu ấy chính là tổng giám đốc của tập đoàn RoYal.



- Chào Trần tổng. - Kim Mai nghe lời cha cúi đầu chào.



- Chào tiểu thư Kim Mai, chúc mừng cô đã tốt nghiệp. - Minh Trí tiếp tục nhìn chăm chăm vào cô gái trước mặt mình.



- Thật ngại quá, tôi có việc phải đi sang kia một chút. Kim Mai, con thay cha tiếp đãi Trần tổng. - Kim Thành tìm đường rút, tạo không gian riêng cho con gái và Minh Trí.



- Nghe danh Trần tổng đã lâu, nay mới được gặp mặt. - Kim Mai cười thanh nhã, trong lòng cũng rất nể phục người đàn ông trước mắt nhưng vì sao anh ta cứ chăm chăm nhìn mình thật khó hiểu.



- Quá đề cao rồi, tôi có một chuyện mạn phép được hỏi Kim tiểu thư. - Minh Trí đáp.



- Vâng, Trần tổng có gì thắc mắc sao?



- Sợi dây chuyền trên cổ Kim tiểu thư, là sản phẩm của Kim gia sao? - Minh Trí nhìn sợi dây chuyền lấp lánh trên cổ Kim Mai nheo mắt hỏi.



- À, đây là một món quà tôi được một người bạn tặng. - Kim Mai thật thà đáp.



- Sợi dây chuyền này thật sự rất bắt mắt, Kim Mai tiểu thư có thể hỏi người bạn kia mua nó ở nơi nào giúp tôi được hay không? - Dò hỏi



- Anh quan tâm đến nó như vậy sao? - Kim Mai ngạc nhiên, nghĩ đây chỉ là một sợi dây bình thường



- Tôi nghĩ nó hợp với một người tôi quen biết, tôi muốn mua tặng. - Tiếp tục điều tra



- Được, tôi sẽ hỏi giúp anh. - Kim Mai đồng ý



- Ngay bây giờ. - Minh Trí mất kiên nhẫn.


Tuấn Kiệt tiếp tục ngồi trên chiếc ghế kia mà nhàm chán, cho đến khi cửa phòng cấp cứu mớ ra, một vị bác sĩ lớn tuổi đi ra với nét mặt căng thẳng.



- Anh là người nhà của cô gái vừa rồi. - Nhìn Tuấn Kiết hỏi.



- Cứ cho là vậy đi, cô ta có làm sao không? - Tuấn Kiệt nhàm chán hỏi.



- Cô ấy bị đập đầu vào vật cứng khá mạnh, cộng thêm có dấu hiệu của những lần trước đây đầu của cô ta cũng tổn thương không nhẹ. Cô ấy từng bị thương vùng đầu chưa?



- Làm sao tôi biết được. - Tuấn Kiệt nghe như không nghe mà đáp. - Tóm lại là có bị làm sao không?



- Rất may là đứa bé trong bụng không bị tổn thương, nhưng phải cẩn thận hơn. Có thể khi tỉnh lại cô ấy sẽ không còn nhớ được nữa. - Bác sĩ chuẩn đoán/



- Cái gì, có thai, mất trí nhớ. - Tuấn Kiệt bất ngờ.



- Anh không phải chồng cô ta sao, ngay cả việc vợ mình có thai lại bất ngờ. - Nhìn Tuấn Kiệt có vẻ ăn chơi liền lác đầu. - Không bất ngờ khi cô ta vào viện trong tình trạng như vậy, rất may là giữ lại được cả hai mẹ con không thì cậu có mà ân hận suốt đời. - Bác sĩ già nói xong liền bỏ đi.



- Ngườitu ân vui lòng đi đóng tiền cho bệnh nhân, sau đó theo điều dưỡng đưa bệnh nhân đến nhận phòng. - Một vị y tá phía sau noi với Tuấn Kiệt.



Tuấn Kiệt chỉ biết nghe theo lời mà làm theo, không biết giải quyết chuyện cô gái này thế nào. Trong lòng suy nghĩ, hoặc là mặc kệ cô ta mà bỏ đi. Khi theo một điều dưỡng đưa Rin vào phòng bệnh, nhìn thấy một cô gái nhỏ bé, nét mặt hiền lành đáng yêu. Tuấn Kiệt lại không nỡ bỏ cô lại nơi này, cô ta đã không còn nhớ được người thân thì làm sao có thể tìm đường về nhà. Anh ngồi bên cạnh Rin mà suy nghĩ, quyết định ở lại cho đến khi Rin tỉnh lại sẽ nói rõ mọi việc và tìm cách giải quyết.



Đến hôm sau thì Rin tỉnh lại, cô mở mắt ra thì thấy một người đàn ông đang nhồi dưới ghế ngủ ngon. Đầu cô nhức nhối không thể nhớ được việc gì, Rin đưa tay khẽ gọi người đàn ông kia.



- Anh... anh gi ơi



- Cô tỉnh rồi sao, để tôi tìm bác sĩ kiểm tra. - Tuấn Kiệt nói xong, nhanh chóng đi tìm bác sĩ.



Sau khi bác sĩ kiểm tra, Rin đã qua giai đoạn nguy hiểm nhưng cần tịnh dưỡng thêm, bồi bổ thêm cho cơ thể bổ sung dinh dưỡng cho cả mẹ và con. Đợi khi bác sĩ đi hết, Rin nhìn Tuấn Kiệt khẽ hỏi: " Anh là chồng tôi sao?".