Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 88 :

Ngày đăng: 20:39 18/04/20


Sau khi nhận được điện thoại của Minh Trí, Trần Hậu cũng nhanh chóng cho người đến nơi Rin đang sống mà tìm kiếm cô. Những nỗ lực của mọi người đều thất bại, một lần nữa không thể tìm ra người tên Hà My tại nơi này.



Đang ngồi trong khách sạn, những ngày qua tìm kiếm Rin khắp nơi nhưng vẫn chưa lộ ra một thông tin. Lần này Minh Trí nhất định phải lật hết cái thành phố biển nhỏ bé này.



Tiếng cửa phòng của Minh Trí vang lên, sau đó Trần Hậu bước vào.



- Thiếu gia, tôi đã đến bệnh viện và bên công an nữa, họ đều không có thông tin gì về Hà My cả, tôi con xem cả danh sách những cô gái bị tai nạn, bị giết hay tự tử đều không có cô ấy.



- Như vậy thì tốt, ít ra cô ấy vẫn còn sống, nhưng vì sao còn sống lại không quay về. - Minh Trí nhìn ra cửa số với ánh đèn bên ngoài, cảnh sắc thật đẹp nhưng đối với Minh Trí thật chán ghét.



- Thiếu gia, cậu có chắc rằng Hà My đến nơi này. Những ngày qua chúng ta đã đi đến tất cả những ngỏ ngách để dò hỏi về cô ấy.



- Kim Mai con gái của Kim Thành đang đeo trên người chiếc dây "Tình Yêu Trọn Vẹn" mà tôi đã tặng Rin. Cô ta nói nó được mua tại nơi này.



- Nghĩa là Hà My đã bán sợi dây ấy đi sao? - Trần Hậu tỏ ra ngạc nhiên.



- Chuyện này phải gặp Rin mới có thể biết được.



- Thiếu gia hãy gọi tiểu thư Kim Mai để hỏi thăm, chúng ta phải xác định nơi bán cho cô ấy sợi dây của Hà My.



- Là một người bạn cô ta tặng, lần trước đã hỏi thì họ nói đã rất lâu nên không thể nhớ.



- Theo tôi thiếu gia hãy mời hai cô gái ấy đến đây, thành phố nhỏ bé này nơi bán những thứ xa xỉ kia cũng không nhiều. Chúng ta đưa họ đến từng nơi không phải khó.



Minh Trí nghe Trần Hậu nói cũng có lý, Minh Trí nhanh chóng gọi điện cho Kim Thành để gặp Kim Mai.



Thật ra khi điều tra biết Minh Trí đến nơi này thì Kim Mai cũng đã tự sắp xếp mà đi theo, cô muốn tạo ra một tình huống vô tình gặp nhau tại thành phố biển xinh đẹp này. Không ngờ cha cô lại thông báo rằng Minh Trí gọi tìm và muốn mời cô cùng Hải Yến đến nơi này, chắc là chuyện liên quan đến sợi dây này sao. Kim Mai tỏ ra thích thú với người tên Trần Minh Trí này, chỉ vì muốn tìm một món quà cho người bạn mình mà bỏ công như vậy.



Mính Trí cùng Kim Mai và cô bạn tại một nhà hàng lớn, nhưng khi đến nơi chỉ có một mình Kim Mai, điều này khiến Minh Trí không vui vì mụ tiêu chỉ là biết được nơi cô gái kia mua sợi dây. Thời gian tìm kiếm Rin trôi qua quá lâu, anh như không muốn đợi thêm một chút nào nữa, Minh Trí nhớ Rin không phút nào nguôi.



- Trần tổng, quả thật xin lỗi anh. Cô bạn hiện đang có việc không đến được. Cô ấy hẹn ngày mai sẽ gặp. - Kim Mai mỉm cười nói với Minh Trí.



- Không sao, mời Kim tiểu thư ngồi. - Minh Trí lịch thiệp mời.



- Không ngờ Trần tổng lại có hứng thú với sơi dây này như vậy, cất công như vậy. - Kim Mai lại nói.



- Xin lỗi đã làm phiền Kim Mai tiểu thư, việc này đối với tôi có chút quan trọng nên phiền đến cô.



- Không sao, nơi này đẹp như vậy, xem như tôi đi du lịch vậy.



Minh Trí và Kim Mai vừa gọi món ăn thì từ phía xa, một người đàn ông đi tới phía hai người, gương mặt tươi cười đi tới.



- Kim Mai, có phải em không? - Tuấn Kiệt cười nói.



- Tuấn Kiệt, không ngờ gặp anh tại đây. - Kim Mai nghe người gọi tên mình, liền quay lại thì bất ngờ gặp người quen cũ.



- Em đến đây du lịch sao, vì sao đến không nói anh để anh đến đón.



- Anh đến ăn cơm sao, cùng ngồi với chúng em. - Kim Mai mời Tuấn Kiệt ngồi xuống, sau đó quay sang Minh Trí nói. - Đây là anh họ của em, tên là Tuấn Kiệt. - Sau đó nói với Tuấn Kiệt:" đây là Minh Trí, tổng giám của RoYal."



- Chào anh, nghe danh đã lâu nay mới được gặp. - Tuấn Kiệt đưa tay chào xả giao.



- Chào anh, hân hạnh. - Minh Trí lịch sự chào hỏi.



- Kim Mai, anh đến gặp khách hàng, thấy cô gái xinh đẹp này rất quen nên mới đến gần thì ra lại chính là em. Em đi cùng Trần tổng sao? - Tuấn Kiệt đoán hai người họ có quan hệ thân mật.



- Không, bọn em đến là có công việc. - Kim Mai nhìn Minh Trí khẽ nói.



- Vậy khi nào giải quyết xong việc, mời hai người đến nhà anh dùng cơm. Bà xã anh nấu ăn rất ngon nha. - Tuấn Kiệt hạnh phúc nói.



- Anh lấy vợ khi nào mà em không hay biết. - Kim Mai tỏ ra bất ngờ, chuyện của Tuấn Kiệt và cô gái bí ẩn kia cô củng từng nghe cha mẹ kể lại.
- Tôi có nghe kể về chuyện của cô, vì sao cô không đi tìm lại quá khứ. Phạm gia dư sức giúp cô làm điều đó.



- Vì sao tôi lại phải đi tìm quá khứ, trong khi tôi sống bây giờ là cho hiện tại và tương lai. - Rin nhìn về phía Minh Trí, ánh nắng chói chang từ phía anh làm cô hoa mắt.



- Cô không sợ mình nuối tiếc điều gì đã quên mất trong quá khứ sao? - Minh Trí hỏi tiếp.



- Nếu còn nuối tiếc điều gì, tôi đã không chọn cách tìm đến cái chết. Thật may là có Tuấn Kiệt cứu lấy mẹ con tôi, tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra để tôi lại tự mình giết đi con mình, nhưng từ lúc chết đi sống lại tôi quyết định sẽ sống vì đứa trẻ này không cần đi tìm những thứ khiến tôi ngu ngốc.



- Cô yêu Phạm Tuấn Kiệt sao? - Minh Trí nghe Rin nói, trong anh có một loại khó chịu.



- Có lẽ là có, tình cảm tôi dành cho anh ấy có thể lớn hơn tình yêu.



- Tốt, cô và Phạm thiếu gia rất xứng đôi. - Nói rồi Minh Trí bỏ đi.



Tuấn Kiệt nhìn thấy Trần tổng lại gần cô gái nhỏ của mình thì trong lòng cảm thấy có nỗi bất an không yên, từ phía bên kia hồ bơi anh nhanh chóng bơi gần lại. Đến khi anh tới nơi Rin đang ngồi thì Minh Trí đã bỏ đi.



- Ngọc Nhi, Trần tổng đâu rồi.



- Anh ta đi rồi. -Rin đáp.



- Anh ta và em nói gì mà lại lâu như vậy? - Tuấn Kiệt lo lắng đến mất bình tĩnh.



- Chỉ là xã giao vài câu, anh ấy nói chúng ta rất xứng đôi. - Rin cười với Tuấn Kiệt.



Tuấn Kiệt nghe câu nói này từ Rin thì thở phào nhẹ nhõm, không hiểu vì sao đối với vị Trần Minh Trí này anh có cảm giác bất an như vậy. Tuấn Kiệt leo lên bờ, khoác chiếc khăn choàng trên người nắm tay Rin đi vào bên trong những ô dù.



- Anh đi thay quần áo, em đợi anh tại nơi này. - Tuấn Kiệt trước khi đi liền căn dặn.



- Được, em cũng không phải trẻ con. - Rin cười đáp.



Sau khi Tuấn Kiệt đi vào bên trong thì Kim Mai đi tới phía của Rin.



- Tôi muốn nói chuyện với cô. - Kim Mai lên tiếng.



- Có chuyện gì sao? - Rin khẽ hỏi.



- Chúng ta ra ngoài kia nói chuyện. - Kim Mai nói rồi đi thẳng ra phía hồ bơi nước sâu nhất.



Rin ngập ngừng một chút, rồi cũng đi theo Kim Mai phía sau. Dù sao thì cô và cô ta cũng chưa nói chuyện nhiều, qua lời kể của Tuấn Kiệt thì cô gái náy rất thông minh v hiểu chuyện nhưng Rin chưa tiếp xúc nhiều nên cũng muốn nói chuyện.



- Cô và anh tôi sẽ kết hôn thật sao? - Kim Mai đứng đối diện Rin mà nói.



- Tôi nghe theo quyết định của Tuấn Kiệt. - Rin đáp.



- Chuyện hai người kết hôn tôi không ý kiến, nhưng vì sao cô có anh trai tôi còn lại câu dẫn bạn trai tôi. - Kim Mai nặng lời.



- Có thể có hiểu nhầm ở đây, tôi không câu dẫn ai cả. - Rin bình tĩnh đáp.



- Cô nghĩ tôi không biết gì sao? Cô chính là đang câu dẫn Minh Trí, tôi nói cô biết anh ấy là của tôi. - Kim Mai vừa nói vừa đầy Rin lùi về phía sau.



- Tôi đã nói tôi không có quyến rũ anh ta, cô vì sao không tin tôi thì ít nhất cũng phải tin bạn trai mình. - Rin tức giận đáp lại.



- Cô chính là hồ ly tinh, du dỗ anh trai tôi lo cho mẹ con cô rồi lại bắt anh ấy cưới cô, nay gặp Minh Trí lại muốn quyến rũ đàn ông. Cô chính là loại phụ nữ lăng loàn. - Kim Mai vừa nói vừ đi tới, khi Rin đã lùi cho đến sát mép hồ, Kim Mai dùng tay đẩy nhẹ Rin xuống mặt nước. Sau đó mặc cho Rin ra sức tìm cách sống sót dưới nước, Kim Mai lạnh lùng nhanh chóng bỏ đi như không liên quan đến mình.



Từ phía xa, Minh Trí quan sát mọi chuyện. Khi rin ngã xuống mặt nước trong lòng Minh Trí lo lắng một phen nhưng phải đợi đến lúc Kim Mai bỏ đi anh vội lao xuống nước cứu Rin lên bờ. Minh Trí nổ lực làm cho Rin hô hấp trở lại, rồi bế cô về phòng mình.



- Anh đưa tôi đi đâu. - Rin cạn kiệt sức lực mà hỏi.



- Đến một nơi mà em sẽ nhìn thấy quá khứ dù muốn hay không.