Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 93 :

Ngày đăng: 20:39 18/04/20


Tin tức của Minh Trí tràn đầy các mặt báo, nụ hôn của tồng giám RoYal và một cô gái nghèo ngay trước cao ốc RoYal làm tốn biết bao nhiêu giấy mực của các tờ báo. Chuyện Minh Trí bỏ rơi Kim Mai tiểu thư của Kim gia công khai với một cô gái kia đã làm thể diện nhà Kim gia mất sạch, đang trên đường thua lỗ vì scandal này mà cổ phiếu của Kim gia tụt giá thê thảm.



Minh Trí ngồi trên bàn làm việc, nhìn qua hàng cổ phiếu của Kim Thành đang rơi từ từ trên sàn. Minh Trí cho gọi Thiên Kim vào trong.



- Tổng giám gọi tôi. - Thiên Kim đi vào nói.



- Cô liên lạc với Kim Mai, tôi muốn mời cô ta ăn tối. - Minh Trí nhìn Thiên Kim nói.



- Trần tổng của tôi ơi, anh đang làm gì tôi rất là không hiểu. Anh hôm trước còn nói rằng không có quan hệ với cô ta, ôm hôn một cô gái xa lạ trước công ty. Nay lại muốn gặp gỡ, tôi thật không hiểu nỗi. - Thiên Kim xem qua tấm hình trên báo, Rin bị Minh Trí che hết gương mặt nên cô không nhân ra người đó là Rin.



- Tôi làm mọi việc này là vì em gái của cô. - Minh Trí khẽ đáp.



- Vì Rin sao, anh hẹn hò cùng Kim Mai là vì Rin, tôi thật không thể hiểu. - Thiên Kim lắc đầu. - Tôi sẽ thông báo bên Kim gia.



Thiên Kim đi ra khỏi phòng, Minh Trí nhìn theo ra phía cửa mà nói:" Tất cả những gì thuộc về Rin, không ai được quyền níu giữ."



Trong bệnh viện, Rin ngồi bên cạnh Tuấn Khôi vẫn đang nằm trên giường bệnh. Cậu bé vẫn chưa tỉnh lại, Rin luôn cầu nguyện cho đứa con trai quý giá nhất của cuộc đời mình.



Tuấn Khôi từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Rin liền gọi mẹ. Cậu bé rất đau nhưng sợ mẹ lo lắng nên không khóc, Rin thấy con trai tỉnh lại thì rất vui mừng, xem như ông trời đã nghe được lời thỉnh cầu của cô.



- Mẹ, con xin lỗi vì đã làm mẹ lo lắng. - Tuấn Khôi nhìn dòng nước mắt trên mi mẹ mình mà tự trách bản thân.



- Không sao cả, chỉ cần con bình an là mẹ an tâm rồi. - Rin hôn vào tay Tuấn Khôi.



- Mẹ, con không muốn đến trường nữa. Con có thể ở nhà phụ giúp mẹ và bà. - Tuấn Khôi buồn bã nói.



- Nói mẹ biết, vì sao con không muốn đến trường. - Rin cảm thấy kì lạ, Tuấn Khôi trước kia chưa bao giờ sợ đến trường.



- Các bạn nói con là đứa không cha, không ai chơi với con cả. - Tuấn Khôi tiếp tục nói mà rơi nước mắt. - Họ nói xấu mẹ và con muốn bảo vệ mẹ nên đã cái nhau với bạn ấy.



- Tuấn Khôi của mẹ, mẹ cảm ơn con đã bảo vệ mẹ nhưng lần sau đừng cải nhau với bạn nữa nhé. - Rin tội nghiệp đứa trẻ của mình.



- Mẹ, con chỉ cần mẹ thôi. Nhưng mà, con thật sự không có cha sao? - Tuấn Khôi ấp úng nhìn vào mắt mẹ hỏi.



- Tuấn Khôi ngoan, con tất nhiên là có cha rồi. Nhưng cha con đi làm rất xa, rất xa nên không thể ở cùng chúng ta. - Rin an ủi con trai.



- Vậy cha có về thăm chúng ta không?



- Nếu Tuấn Khôi ngoan, mẹ hứa sẽ bảo ba về thăm Tuấn Khôi.



- Thật không, con hứa con sẽ rất ngoan. - Tuấn Khôi trở nên vui vẻ, điều mà cậu bé muốn nhất là nhìn thấy cha mình.
- Sao anh lại đến đây, tôi đang đợi chị Thiên Kim đến đón. - Rin lạnh lùng đáp.



- E rằng hôm nay cô Trịnh Thiên Kim phải thay mặt tôi gặp đối tác, còn Trần Hậu tối qua đã được công ty cử đi về miền tây khảo sát tình hình bát động sản. Vì Thiên Kim đã hứa dẫn Tuấn Khôi ra ngoài dạo chơi nên phó thác trách nhiệm cho tôi. - Minh Trí cười đáp.



- Tôi lại e rằng chuyện này do Trần tổng anh sắp đặt, nếu như chị ấy bận thi để dịp khác. - Rin nắm tay Tuấn Khôi muốn dắt con vào nhà thì bị bàn tay bé nhỏ này kéo lại.



- Mẹ, con muốn ra ngoài chơi. Chú này là người tốt mà. - Tuấn Khôi nhìn Minh Trí nói.



- Vì sao con nói chú ấy là người tốt. - Rin nhíu mày hỏi.



- Con đã nhìn thấy chú ấy trên tivi, trông rất là oai vệ. Con cũng muốn được lên tivi như chú ấy. - Tuấn Khôi thần tượng.



- Bé con, con có muốn đồ chơi hay không. Chú có mua rất nhiều cho con, hiện chúng đang trên xe. - Minh Trí dụ dỗ.



- Thật ạ. - Tuấn Khôi sáng mắt liền buông tay Rin ra mà chui tọt vào xe.



- Tuấn Khôi, không được phép nhận đồ của người lạ. - Rin chạy theo ra xe mà nói lớn.



Tuấn Khôi nghe mẹ nói vậy, tiếc nuối nhìn đống đồ chơi kia mà xuống xe ủ rũ.



- Mẹ, Tuấn Khôi ngoan nghe lời mẹ, mẹ sẽ bảo cha về thăm Tuấn Khôi, mẹ hãy nói cha mua cho Tuấn Khôi đồ chơi nữa nha. - Tuấn Khôi cười buồn nói với Rin.



Minh Trí khẽ nhíu mày nhìn đứa con trai của Trần Minh Trí này lại thiếu thốn như vậy trong lòng rực lên một cơn lửa lớn nhưng nhanh chóng kiềm chế.



- Con trai ngoan, chúng ta vào nhà thôi, hôm sau mẹ sẽ đưa con ra ngoài chơi. - Rin nói rồi không nhìn Minh Trí mà bước vào bên trong.



Tuấn Khôi được gửi cùng con trai Thiên Kim tại trường mần non thuộc tập đoàn RoYal nên việc đảm bảo an toàn rất được đề cao. Rin ở nhà buốn chán nên quyết định cùng mẹ nuôi mở một tiệm bánh tại nhà, điều nay khiến cha mẹ cô cũng vui vẻ hơn vì tuổi giá bớt nhàm chán có thể phụ giúp con gái buôn bán. Mặc dù mới mở ra, nhưng tiệm bánh của cô đông lạ kì. Ngày nào cũng có rất nhiều người xa lạ từ nơi nào đến mua bánh, mặc dù cô không hề giới thiệu trên mạng hay báo chí. Thiên Kim và mọi người trong nhà liền bảo bánh cô lám rất ngon nên tiếng lành đồn xa, Rin cũng bằng lòng với lời lí giải đó.



Tuấn Khôi đi học về, chạy nhào lại ôm lấy Rin hôn thật mạnh vào má cô. Rin cảm thấy bật ngờ, trước kia con trai mình không hề có hành động như vậy liền vui vẻ hỏi.



- Hôm nay con trai có gì vui sao? - Rin hỏi.



- Dạ, hôm nay con cực kì vui - Tuấn Khôi khoe



- Có thể kễ cho mẹ nghe được không? - Rin hỏi tiếp.



- Không được, đó là bí mật. - Tuấn Khôi cười vui vẻ, chạy nhanh vào bên trong trên miệng không thôi hát líu lo.



Rin nhìn con trai chạy đi trong lòng cũng vui vẻ, nhưng hôm nay lại có bí mật với mẹ sao. Rin lắc đầu nghĩ rằng đứa trẻ này càng lúc càng tỏ ra nguy hiểm như cha của nó.