Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 95 :

Ngày đăng: 20:39 18/04/20


- Hiện tại em đang sống rất hạnh phúc, còn anh? - Rin nhìn Tuấn Kiệt mà hỏi, không biết sau khi cô đi anh có cùng người cũ nối lại tình cảm.



- Anh vẫn đợi em. - Tuấn Kiệt đáp.



Câu nói của Tuận Kiệt làm Rin như bị động, cô biết trong tim mình hiện tại không hề có hình ảnh của Tuấn Kiệt. Điều cô mong muốn hiện tại chính là sự bình an, là niềm hạnh phúc của con trai. Rin nhìn sang Tuấn Kiệt vẫn đang nhìn cô:" Tuấn Kiệt, chuyện đã qua rồi hãy cho nó qua đi. Hiện tại, em và con trai đang rất vui vẻ hạnh phúc sống cùng nhau. Em không muốn ai xen vào cuộc sống bình an này. Tuấn Kiệt, anh hãy quên em đi."



- Vì Trần Minh Trí sao? Nên em một lần nữa không muốn ở cạnh anh.



- Không, em và Trần gia không có quan hệ gì cả. - Rin nghe Tuấn Kiệt nói vậy liền bất ngờ, cô rõ ràng không hề liên quan đến Minh Trí.



- Vậy chuyện em và anh ta cùng đưa con đi học, rồi chuyện hai người hôn nhau trước RoYal. Em nói xem Ngọc Nhi, em yêu anh ta sao? - Tuấn Kiẹt nắm chặt lấy hai tay Rin mất bình tĩnh mà nói.



- Tuấn Kiệt, vì sao anh biết những chuyện này. - Rin ngạc nhiên hỏi.



- Em chưa đọc báo sao, hình hai người đã tràn ngập trên các tờ báo. - Tuấn Kiệt nói lớn.



Rin bây giờ mới nhìn qua sấp báo trên kệ tủ. Từ sáng khi cô dọn hàng thì khách kéo đến không kịp bán thì làm sao có thời gian mà đọc báo chứ. Rin nhìn những hình ảnh và tiêu đề của bài viết, gương mặt thoáng đỏ lên vì tức giận rồi nhanh chóng nói:" Họ bịa chuyện."



- Ngọc Nhi, em có thể quay về bên anh? Gia đình ba người chúng ta sẽ hạnh phúc như ngày xưa. - Tuấn Kiệt nghe Rin phủ nhận quan hệ với Trần Minh Trí thì lập tức bắt lấy cơ hội.



- Em không thể, hãy quên em đi Tuấn Kiệt. Chúng ta mãi mãi không thể. - Rin lắc đầu lùi một bước, cô không thể ở bên cạnh Tuấn Kiệt được.



- Có thể, chúng ta có thể cùng nhau đi trên con đường phía trước. Em nói đúng, hãy quên đi tất cả những chuyện không vui trước đây mà sống. Em vẫn còn trách chuyện lần đó của anh sao? - Tuấn Kiệt hỏi, nghĩ Rin không chấp nhận anh không phải vì Minh Trí thì chắc hẳn là vì chuyện giữa anh và Mỹ Hoà lần đó.



Điều mà cô không muốn nhắc đến là chuyện giữa anh và cô gái kia, lần đó chính vì chuyện giữa anh và Mỹ Hoà nên cô biết mình không hề yêu anh. Đối với anh cô chỉ là sự kính trọng, biết ơn mà thôi, nhận lời kết hôn cùng anh chỉ là cô không có tư cách từ chối tình cảm của Tuấn Kiệt. Nhưng bao nhiêu việc xảy ra, đối với của Rin và Tuấn Kiệt đều đã có một khoảng cách, hiện tại Rin biết mình không yêu và không thể kết hôn cùng người đàn ông trước mắt.



Rin chưa kịp đáp lời của Tuấn Kiệt thì Tuấn Khôi từ bên trong lại chạy ra, gương mặt rạng rỡ ánh mắt nhìn về Tuấn Kiệt đầy yêu thương: " Ba, ba đã nói chuyện xong với mẹ chưa, con có rất nhiều chuyện muốn nói với ba đó."



- Tuấn Khôi, đây không phải cha của con, chỉ là một người quen của mẹ. - Rin khẽ ngồi xuống bên cạnh Tuấn Khôi mà nói, cô không muốn thằng bé hy vọng vào một người không phải cha của cậu, càng không muốn Tuấn Kiệt có hy vọng về cô.



Tuấn Khôi nghe mẹ nói vậy, khẽ buông tay ra khỏi người Tuấn Kiệt, đôi mắt trở nên buồn bã mà đỏ hoe:" Thật sự không phải là cha của con sao". - Sau đó khóc lớn hơn:" Vì sao không nói ngay từ lúc nãy."



Rin ôm lấy con trai vào trong lòng khẽ vỗ về:" Tuấn Khôi ngoan, đây tuy không phải là cha ruột của con nhưng là người yêu thương con rất là nhiều. Con phải kính trọng chú ấy như cha của mình."



- Mẹ, vậy khi nào cha mới về. - Tuấn Khôi ngấn nước mắt mà hỏi.



- Con trai ngoan, đừng khóc nữa. Mẹ hứa cha con sẽ nhanh về thăm con thôi. - Rin lau nước mắt cho Tuấn Khôi khẽ cười.



- Khi nãy con đã lỡ khoe với chú đẹp trai rồi, còn bảo chú ấy ngày mai không cần đến chở con đi học vì cha con đã quay về. Bây giờ lại không phải là cha, chú ấy thể nào cũng cười chê con. - Tuấn Khôi nói vẻ giận dỗi.



Rin nghe con trai nói vậy thì trong lòng vô cùng lo sợ, Trần Minh Trí nếu biết Tuấn Kiệt đến tìm cô thì sẽ thế nào đây. Lần trước không phải đã dùng thế lực mà làm Phạm gia một chút nữa đi vào con đường phá sản. Gương mặt Rin trắng toác lên, nhìn về phía Tuấn Kiệt nói.



-Tuấn Kiệt, anh ta mà biết anh đến sẽ một lần nữa gây khó dễ với Phạm gia. Anh hãy mau về đi, đừng tìm em nữa. Em chỉ mang đến phiền phức cho anh mà thôi.
- Vì Tuấn Kiệt đến tìm em, Minh Trí nói em không có tư cách nuôi con. Hôm nay em đến, để nói chuyện về tư cách với anh ta. - Rin bước đến trước cửa phòng của Minh Trí.



- Rin, cố lên. Chị ủng hộ em. - Thiên Kim cỗ vũ em gái, thật khó hiểu hai con người này.



Rin bước vào văn phòng của Minh Trí, cảm thấy nơi này rất quen thuộc. Cô nhìn thấy Minh Trí đang tập trung làm việc như không biết cô đã đi vào.



- Trần Minh Trí, hãy trả tuấn Khôi lại cho tôi. - Rin lớn tiếng.



Minh Trí nhìn về phía Rin, sau đó lại tiếp tục nhìn máy tính của mình không đáp.



- Anh đừng khinh người quá đáng, là tôi đang nói chuyện với anh. - Rin tức giận đi lại phía gần Minh Trí nói tiếp.



- Tự động xong vào không gõ cửa, lại tự la hét trong nơi của người khác, xem ra em không đủ trình độ để nuôi dạy con trẻ. - Minh Trí không nhìn mà nói.



- Anh không có tư cách phê bình tôi. Chính là anh đã bắt con trai tôi đi khi tôi chưa đồng ý. - Rin mắng



- Tôi là cha thằng bé, tôi chỉ đón con trai về nhà, nơi thuộc về thằng bé. - Minh Trí lại nói, đôi mắt nhìn Rin sâu lắng. - Còn em, Trịnh Hà My, nếu như em muốn sống cùng con thì ngoan ngoãn về sống cùng tôi.



- Anh... hạ lưu. - Rin đỏ mặt. - Mang con ra ép tôi về sống cùng anh sao, nằm mơ. - Rin mắng chửi.



- Em vẫn muốn sống cùng người đàn ông kia? - Minh Trí tức giận nhìn về phía Rin.



- Chuyện đó không liên quan đến anh. - Rin hất giọng.



- Có thật không liên quan. - Minh Trí đi về phía Rin.



- Tôi đến là muốn thông báo với anh, nếu như anh không trả con cho tôi tôi sẽ kiện anh. - Rin hùng hổ nói.



- Em đứng quên Tuấn Khôi là con của anh, anh là cha thì tất nhiên có quyền nuôi dưỡng. Điều kiện mọi mặt đều tốt hơn em, em đi kiện chỉ rước rắc rối mà thôi.



- Hiện tại tôi đủ điều kiện nuôi Tuấn Khôi, Tuấn Khôi chắc chắn sẽ theo tôi. - Rin đáp trả.



- Em từ khi nào muốn đấu với anh sao. Một tiệm bánh bé nhỏ, công thêm một giám đốc của Phạm thị bé nhỏ, muốn đấu với tôi? - Minh Trí cười khinh.



- Tuấn Kiệt không liên quan đến chuyện này, anh đừng dùng cách hèn hạ mà làm hại anh ấy nữa.



- Tôi hèn hạ thế nào, cũng chỉ vỉ muốn có được em. - Minh Trí nắm chặt hai tay Rin, đưa gương mặt sát lại gần cô.



Rin từ từ lùi về phía sau tránh né, Minh Trí lại tiến thêm một bước. Cứ thế mà Rin bị ép vào cửa ra vào. Minh Trí thuận tay khoá trái cửa ra vào, sau đó ôm chặt lấy cô, đôi môi chạm vào môi mặc cho Rin né tránh mà phản kháng đều bị Minh Trí vô hiệu. Biết không thể thoát khỏi tay sói dữ, Rin đứng im mà mặc cho Minh Trí chiếm lấy đôi môi mềm mỏng.



Rin một lần nữa tự trách bản thân, lại tự mang mình vào hang sói...