Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Chương 107 : Nhiệm Vụ Thứ Mười Một (6)

Ngày đăng: 16:52 27/05/20


Editor: Ngạn Tịnh.



Anh hai?



Nghe xưng hô kia, người đàn ông nửa trong suốt còn chưa kịp ra phản ứng gì, tay Bạch Vi đã run lên, như là bị dọa không nhẹ. Người đàn ông thành quỷ mặt cũng đầy vết sẹo, cay mắt người nhìn này thế mà lại là anh trai Lâm Y, thế giới cũng quá huyền huyễn rồi?



Chỉ là cẩn thận ngẫm lại, bỏ hết vết sẹo trên mặt người đàn ông, quả thật có chút giống với Lâm Y, không phải, là rất giống. Nếu trên người người đàn ông trong suốt kia không có vết thương, lại ăn mặc tốt một chút, bộ dáng chưa hẳn là thua kém Thẩm Lạc Ninh. Nhưng là ánh mắt nhìn như ngu đần kia, vô duyên vô cớ tổn hại vài phần giá trị nhan sắc của hắn.



Nghe Lâm Y kêu lên như vậy, người đàn ông nửa trong suốt nhìn nhìn Bạch Vi, trên mặt không tự giác hiện lên vẻ giãy giụa. Nhưng cũng không đợi hắn làm ra hành động tiếp theo, Lâm Y cũng đã bị Bạch Vi một chân đá trúng bụng, bay ra ngoài, nằm trên mặt đất nửa ngày cũng không đứng dậy được, sắc mặt trắng bệch thảm hại, nhìn bộ dáng làm người sinh thương tiếc. Đáng tiếc, người nên thương tiếc hiện tại không ở đây, nơi này chỉ có một Bạch Vi tâm ngoan thủ lạt, thừa dịp muốn mạng của cô ta.



Am hiểu sâu sắc chân lý nhân vật phản diện chết vì nói nhiều, Bạch Vi thậm chí chẳng thèm dừng lại hỏi mục đích động cơ của Lâm Y, giơ tay lên đã nhắm chủy thủ ném về phía cô họng Lâm Y.



Chủy thủ phóng đi vừa nhanh vừa mạnh, khuôn mặt thanh thuần tiên khí của Lâm Y nhất thời vặn vẹo, mặt lộ vẻ hoảng sợ rống lớn nói, "Đừng! Cứu tôi..."



Bên kia người đàn ông trong suốt thấy thế không ổn, lúc này cũng có chút hoảng, không ngừng bay đến bên Lâm Y, nhưng vẫn là không kịp...



Khóe miệng Bạch Vi còn chưa kịp giơ lên, trong tiếng thét chói tai của Lâm Y, một bóng dáng khác chui ra khỏi thân thể cô ta, tướng ngũ đoản (*), đầu hói, bụng bia, mắt híp, răng lớn ố vàng, mũi hướng lên trời, trừ hai hàng lông mi đen sẫm dày kia là có thể nhìn được, còn lại không có chỗ nào không khiêu khích cực hạn thẩm mỹ của Bạch Vi. Qủa thực xấu tận trời luôn có được không? Hơn nữa bóng dáng này còn chui ra từ người băng thanh ngọc khiết, tiên khí mờ mịt như Lâm Y, thì càng độc hại hai mắt người nhìn, cực xấu cùng cực đẹp, tương phản quá mức tưởng tượng!



(*) Tướng ngũ đoản: đầu ngắn, mặt ngắn, thân ngắn, tay ngắn, chân ngắn.



Tuy rằng xấu, nhưng bóng dáng này so với người đàn ông nửa trong suốt sau Bạch Vi mà nói, ngưng thần không chỉ hơn một nửa, thậm chí còn có thể trực tiếp vươn tay hất chủy thủ của Bạch Vi, ôm lấy thân thể Lâm Y xoay một vòng trên không trung rồi hạ dần xuống đất. Loại cảnh tượng tốt đẹp khi mỹ nam tử gặp gỡ nữ chính trong phim cổ trang, từ người đàn ông này làm ra sao lại... Sao lại thấy rùng mình như vậy chứ?



Bạch Vi cảm giác dạ dày có chút không thoải mái, nhưng đáy lòng cũng không có chút lơi lỏng nào, bước nhanh cầm lấy chủy thủ trong tay, đứng vững, mặt không chút thay đổi nhìn Lâm Y cùng kẻ đang ôm cô ta...



Quên đi, vẫn là chỉ nhìn Lâm Y đi!
"Lục Sách, Lục Sách..." Mặc kệ Bạch Vi gọi thế nào, đối phương đều không có phản ứng gì, giống như hai chữ vừa rồi đã là tất cả khí lực anh tích góp suốt hai ngày nay, ngay cả mạch đập cũng yếu đi không ít.



Thấy tình thế không ổn, Bạch Vi vội vàng kéo tay đối phương, lại để lòng bàn tay của mình lên, chuyển hết tất cả linh khí hai ngày hai tu tập được cải thiện cho thân thể Tằng Bạch Vi qua cho anh.



Mỗi một đời thể chất thân thể của Giang Mạc đều là cực kỳ thích hợp để tu luyện, bây giờ những linh khí kia căn bản sẽ không bài xích anh, chỉ biết sẽ cải thiện tình huống không tốt của anh. Một bên truyền, một bên luyện, ngay cả thân thể vô dụng của Tằng Bạch Vi cũng bị cô luyện đến ra cảm giác như thiên linh thể, cùng lúc đó, trong cơ thể Bạch Vi được linh khí cọ rửa cũng dần dần trở nên kiên cường dẻo dai...



Cho nên mới nói, người, quả nhiên là phải mạnh mẽ mới được!



Một bên khác, Lâm Y mới tránh khỏi một kiếp vẻ mặt tái nhợt thu hồi hai tên quỷ vào trong cơ thể mình. Đúng vậy, hai tên quỷ kia cho tới bây giờ đều là sinh sống trong cơ thể cô ta. Nhìn vết thương sâu tới tận xương trên má, cô ta ngay lập tức hung ác đập bể điện thoại được dùng tạm làm gương kia.



"Tằng Bạch Vi, thù này tao nhớ kỹ!"



Trong mắt người phụ nữ tràn đầy cừu hận thấu xương cùng oán độc, hàm răng cay độc nghiến lại, nếu bây giờ Bạch Vi đứng trước mặt cô ta, nói không chừng còn bị cô ta cắn xuống một miếng thịt...



Sau đó cô ta che mặt, hốt hoảng chạy về phía biệt thự, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, giống như có thứ gì đó rất đáng sợ đang đuổi theo cô ta.



Vừa tới cửa biệt thự, nước mắt Lâm Y liền trực tiếp rơi xuống, vết thương trên mặt còn đang không ngừng đổ máu, khắp cả người đều là vết cắt, vết rách, nhìn cực kỳ chật vật.



Nhưng cô ta chính là muốn loại chật vật này.



Dùng hết sức lực vỗ vỗ cửa lớn, giọng thê lương thảm thiết của Lâm Y vang lên.



"Lạc Ninh, Manh Manh, cứu mạng, cứu mạng! Cứu tôi! Bạch Vi muốn giết tôi, đều là cô ta làm, mọi người đều bị cô ta giết, cầu xin hai người nhanh cứu tôi, tôi không muốn chết, cứu mạng! Bạch Vi điên rồi... Cô ta muốn giết tôi..."