Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Chương 109 : Nhiệm Vụ Thứ Mười Một (8)

Ngày đăng: 16:52 27/05/20


Editor: Ngạn Tịnh.



Lâm Y tức giận thở hổn hển chính là minh chứng tốt nhất, Tề Manh cùng Thẩm Lạc Ninh thậm chí không dám tin tưởng hai mắt của mình, hai tên quỷ kia thế nhưng thật sự nghe theo lệnh của Lâm Y vọt tới chỗ Bạch Vi.



Bạch Vi đã sớm có chuẩn bị ngay lập tức rút chủy thủ, nghênh đón.



Trên chủy thủ quấn quanh tinh thần lực của cô, mỗi một đao đều có thể cắt một miếng thịt trên thân hai tên quỷ kia, tiếng kêu thảm thiết kéo dài không dứt, đáng tiếc cũng không phải do Bạch Vi vọng lại. Cô đã sớm biết tinh thần lực có tác dụng trực tiếp với hồn phách, vết rách trên linh hồn tuyệt đối khác với vết rách da thịt, không có năng lực tự lành, mỗi một vết sẹo đều không có khả năng khép lại, vẫn luôn đau đớn, khó lòng chịu đựng.



Người sở dĩ có thể chịu được đau xót, chính là bởi vì cảm nhận sâu sắc rồi sẽ dần yếu đi, hơn nữa trong lòng biết một ngày nào đó sẽ không còn đau nữa, nhưng linh hồn thì không, tồn tại bao lâu, vẫn sẽ đau đớn đến lúc đó, cho nên hai tên này mới kêu gào thảm thiết như vậy.



Có thêm chủy thủ, Bạch Vi càng thuận buồm xuôi gió, cũng khiến cho hai tên quỷ bị động bị đánh.



Lâm Y cực kỳ tức giận, ngay lập tức tránh khỏi cái ôm của Tề Manh, rút chủy thủ từ bên sườn đâm về phía Bạch Vi. Tay phải trước đó bị Bạch Vi đá một cú đã không còn lực, tay trái cầm đao căn bản không thuận, nhưng cô ta cũng phải cố.



Mà ở phía sau cô ta, Tề Manh cùng Thẩm Lạc Ninh giống như bị người điểm huyệt, ngây ngốc đứng im một chỗ không nhúc nhích, cứ như vậy nhìn một đống hai người hai quỷ đánh nhau, nói đúng hơn là một mình Bạch Vi đấu ba.



Bạch Vi bất ngờ bị Lâm Y cắt qua cánh tay, theo bản năng hít một ngụm khí lạnh, động tác chậm trong một cái chớp mắt. Lục Sách nhìn đến lúc này lập tức giãy giụa đứng lên, sắc mặt cực kỳ dọa người. Vẫn là Tề Manh sau khi thấy được liền tiến lên đỡ anh. Mà Thẩm Lạc Ninh ở bên kia cũng phản ứng lại, muốn giúp Bạch Vi, mấy thứ quỷ quái kia hắn không có cách nào, nhưng ít nhất hắn có thể bắt được Lâm Y!



Nhưng là hắn vừa bước chân vào chiến trường, người đàn ông nửa trong suốt bị Bạch Vi đạp một cái liền vọt về phía hắn, sau đó một người một quỷ như có nam châm hút về phía nhau, hợp nhất.



Thẩm Lạc Ninh chỉ cảm thấy quanh thân phát lạnh, cái loại cảm giác viên mãn lại xuất hiện lần nữa. Tề Manh che miệng lại, hô lớn, "Thẩm Lạc Ninh, anh không sao chứ?" Cô thế nhưng tận mắt nhìn thấy tên quỷ kia nhập vào người Thẩm Lạc Ninh, thật sự quá đáng sợ, sau này... Sau này cô tuyệt đối sẽ không bao giờ thích mấy thứ quái dị nữa, quá đáng sợ!



Nghe thấy tiếng kêu của Tề Manh, Lâm Y cùng Bạch Vi đồng thời ngừng tay, hai người từng bước tách nhau ra, Lâm Y mang theo quỷ hói đầu đến cạnh cửa, Bạch Vi nhảy đến bên cạnh Lục Sách, cầm tay anh, nhẹ nhàng chậm rãi chuyển linh khí qua.



Tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào Thẩm Lạc Ninh ở trung tâm, chỉ thấy hắn liên tục rùng mình mấy cái, sau đó chậm rãi mở mắt, trong mắt lóe qua tia sáng đỏ.




- -Từ nhỏ cha mẹ cháu đã có vẻ trọng nam khinh nữ, anh cháu bị ngốc mà còn tốt với nó như vậy, món gì ngon cũng đều cho nó, lớn lên cháu cũng đừng hiếu kính bọn họ!



- -Đúng vậy, đúng vậy, một cô gái trẻ êm đẹp, thành tích tốt như vậy, kéo theo một tên ngốc làm sao sống được ngày lành được!



Những lời tràn đầy ác ý của mấy bà tám kia lại lẳng lặng chôn mầm móng ác liệt xuống trong lòng Cơ Tiên Tiên...



Cô bắt đầu càng ngày càng nhìn không vừa mắt anh trai ngốc nhà mình, đến trường cũng có người cười nhạo cô, nói anh trai cô là đứa ngốc, vậy cô cũng không thông minh được chỗ nào, thành tích tốt đó là do giáo viên thấy cô đáng thương, vớt cho cô cao điểm lên. Chỉ vài câu nói đã xóa sạch tất cả cố gắng phấn đấu của cô, cô không cam lòng, dựa vào cái gì cô phải cam lòng...



Cho dù Cơ Cường Cường đối xử tốt với cô, ngày thường cha mẹ cho hắn thức ăn ngon hắn đều giữ lại cho Cơ Tiên Tiên cũng vậy, hay là khi Cơ Tiên Tiên bị người bắt nạt, hắn giống như nổi điên đánh người ta cũng thế, toàn bộ Cơ Tiên Tiên đều làm như không thấy, cô chỉ biết là cô có anh trai ngốc, bởi vì hắn, cô bị nhiều vũ nhục như vậy, sau này còn có thể nhiều vũ nhục hơn nữa, đều là bởi vì hắn!



Thật ra, con trai con gái đều là con cả, cha mẹ Cơ gia có thể bất công được chỗ nào chứ? Chỉ là Cơ Cường Cường có chút ngốc, bọn họ mới muốn chăm sóc nhiều hơn một chút, con gái hiểu biết, bọn họ mới xem nhẹ một chút, nhưng yêu thương vẫn đều là vậy.



Nói với con gái sau này phải chăm sóc anh trai cho tốt, nhưng bên phía con trai, bọn họ cũng dặn dò không thể cho bất kỳ ai bắt nạt em gái, cho dù kẻ nào cũng không được, sau này phải đối xử tốt với em gái!



Cơ Cường Cường nghe xong cũng nhớ kỹ, người ngốc vẫn luôn có vẻ cố chấp, hắn vẫn luôn kiên định thi hành lời dặn dò của cha mẹ, không cho bất kỳ ai bắt nạt em gái nhà mình, cho nên khi người khác mắng em gái hắn, đánh em gái hắn, đều sẽ như phát điên mà đánh trả người ta giúp em gái.



Nhưng tất cả mấy thứ này ở trong mắt Cơ Tiên Tiên đều là căn cứ chính xác để xác minh anh trai nhà mình bị ngốc, bây giờ ngay cả đánh người cũng dám đánh, sau này còn có gì mà không làm được! Cô càng tuyệt vọng cho tương lai cảu mình, đôi khi thậm chí còn suy nghĩ nếu không có anh trai thì tốt rồi, nếu trong nhà chỉ có mình cô thôi thì tốt rồi, như vậy cô muốn ăn gì cũng đều được, muốn mặc quần áo xinh đẹp gì cũng được, ba mẹ cũng sẽ toàn tâm toàn ý yêu thích một mình mình mà thôi.



Mà đúng lúc này, biến cố ập đến, có mấy chiếc xe hơi chạy vào thôn, mấy chàng trai ngăn nắp xinh đẹp bước xuống, bọn họ mặc đều là hàng hiệu chỉ nhìn thấy trên ti vi, ăn đều là chocolate nhập khẩu, bị ba mẹ của bọn họ đưa đến nơi thâm sơn cùng cốc này chịu phạt.



Cơ Tiên Tiên cực kỳ hâm mộ, liền bắt đầu cô tình hay cố ý tiếp cận với bọn họ.



Lúc ấy cô đã nghĩ, chỉ cần cho cô liếm một ngụm chocolate ngọt kia thôi cũng được...