Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Chương 11 : Nhiệm vụ thứ hai (3)

Ngày đăng: 16:52 27/05/20


Editor: Ngạn Tịnh



Nhìn chiếc kẹp tóc kia, Bạch Vi cảm thấy có chút quen mắt, giống như đã nhìn thấy ở chỗ nào. Lại ngẩng đầu nhìn người đang đầy chờ mong nhìn mình, Bạch Vi nhíu chặt mi, người này cũng giống vậy, nhìn thế nào cũng cảm thấy giống như đã thấy qua ở đâu đó.



Thấy Bạch Vi nửa ngày cũng không có phản ứng gì, chàng trai kia liền nóng nảy, đưa chiếc kẹp tóc đến gần mặt Bạch Vi hơn, "Trả"



Mà lúc này Bạch Vi rốt cuộc cũng từ một góc sáng sủa trong trí nhớ tìm ra được người này, thì ra chính là chàng trai vì từ chối mà bị người đẩy xuống hồ được cô cứu lúc mới xuyên qua. Thật ra cũng không thể trách cô, ngày đó cô đau đầu đến mức thần trí không rõ, đưa được chàng trai đó lên bờ gần như muốn cái mạng của cô luôn rồi, làm gì còn tâm tình xem hắn như trông như thế nào. Sở dĩ cô cảm thấy quen thuộc, là vì trong trí nhớ của Phương Bạch Vi vẫn có chút hình ảnh của hắn.



"A, tôi nhớ ra rồi, là anh à. Ngày đó sau khi về kiểm tra chắc là không bị gì chứ? Hôm nay anh tìm tôi là muốn trả chiếc kẹp tóc này sao? Cám ơn nha!" Bạch Vi cười nhận lấy, ngày đó không chú ý, bộ dáng người này quả thật rất tốt nha, khó trách cô gái người ta thương thầm hắn bảy năm. Chỉ là yêu không thành rồi muốn phạm pháp như vậy cũng thật đáng sợ.



Thấy Bạch Vi nở nụ cười, ánh mắt chàng trai kia càng sáng, "Xinh đẹp"



Xinh đẹp? Đang nói mình sao? Bạch Vi có chút kinh ngạc, "Ách, cảm ơn"



Nhìn thấy người nọ vẫn đứng trước mặt mình, Bạch Vi khẽ nhíu mày, đối phương vẫn còn chuyện gì sao? Sau đó giống như nhớ tới cái gì, lại cười nói với người nọ, "Hôm nay anh tới cũng không phải là muốn cảm ơn ngày đó tôi đã cứu anh chứ? Thật ra cũng không có gì đây, lúc ấy nếu là người khác cũng sẽ làm như vậy thôi, không cần khách khí"



"Giang Mạc" Chàng trai kia nghe lời nói của Bạch Vi xong đột nhiên thốt ra một cái tên.



Cảm thấy đối phương rất có khả năng đang tự giới thiệu, Bạch Vi cũng lễ phép vươn tay ra, "Bạch Vi, tôi tên là Phương Bạch Vi"


"Chị Giang Khanh, người vừa rồi là ai thế ạ? Sao lại ăn mặc nghèo kiết hủ lậu như thế? Chị quen cô ta sao?" Một cô gái mặc chiếc váy liền màu trắng thanh lệ ngồi ở chỗ phó lái cau mũi hỏi.



"Ai cần cô lo!" Cô gái tên Giang Khanh bĩu môi nói, làm như hoàn toàn không quan tâm sẽ đắc tội cô gái kia.



Cô gái thanh lệ bị nói như vậy cũng nghẹn họng, nửa ngày cũng không thể nói điều gì, trong xe là một mảnh tĩnh lặng.



Mà bên này Bạch Vi đi bộ cũng đã được nửa tiếng, rốt cuộc cũng nhìn thấy ngôi biệt thự khí phái kia. Tiến tới nhìn tên biệt thự, quả nhiên là căn này, vì thế lại sửa sang ăn mặc, ấn chuông cửa.



Không quá một hồi liền có người từ bên trong vọt ra, mở cửa lớn chạm rỗng ra, vẻ mặt kinh hỉ nhìn cô.



Nhìn người nọ, Bạch Vi cũng có chút kinh ngạc. Người kia dĩ nhiên là Giang Mạc, thì ra đây là nhà của hắn.



Bây giờ thì cô đã thông suốt mọi chuyện, người thân trong nhà hắn có thể bởi vì bản thân đã cứu hắn, cho nên vì muốn cảm tạ mới mời mình đến dạy kèm. Bạch Vi cũng không cảm thấy chỗ nào không đúng, chỉ cảm thấy đối phương thật đúng là có ơn lo đáp.



"Cô đến rồi" Giang Mạc kéo lấy tay của Bạch Vi, niết niết, giữ chặt tay cô lôi kéo vào trong.



Nhìn bàn tay giao nhau của hai người, Bạch Vi cảm thấy có chút muốn cười. Đây thật không phải là đang sỗ sàng sao? Cố tình vẻ mặt đối phương lại rất đứng đắn, khiến cô có muốn rút cũng không được, không rút cũng không xong. Thật ra từ lần gặp trước cô liền cảm thấy Giang Mạc này chắc có chút vấn đề, như có chứng ngại trao đổi với người khác, nói chuyện, làm việc đều theo con đường của mình, chũng chưa có nhiều biểu tình lắm, trừ cô ra đối với người khác cũng không có biểu tình gì nhiều.



Sao cô cứ cảm thấy giống như có chút tự bế? Cho nên cô cũng nắm chặt lấy tay hắn, dù sao những người có chứng tự bế bình thường không có phản ứng gì quá lớn, chỉ thích tự chơi một mình. Bây giờ hắn lại muốn thân cận với cô, đây là chuyện tốt, cô không thể từ chối.