Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh
Chương 113 : Nhiệm Vụ Mười Hai (2)
Ngày đăng: 16:52 27/05/20
Editor: Ngạn Tịnh.
Bạch Vi cứ như vậy bị anh trai Phó vừa la vừa kéo về nhà, căn bản là không nghĩ tới việc lấy cớ rời đi, đi quấy rầy hành vi thu hoạch bàn tay vàng của Triệu Thiên Hoa vào tối nay. Cô cảm thấy, cặp kính sát tròng thấu thị kia tạm thời vẫn là đặt ở chỗ Triệu Thiên Hoa một thời gian thì tốt hơn.
Bởi vì đã từng có được lại mất đi mới chính là đau khổ thật sự, mà đôi kính sát tròng kia, nếu không phải sau đó Triệu Thiên Hoa giẫm vận c*t chó cứu một cao nhân ẩn sĩ tu chân kia, sợ là đã gặp phải tai họa ngầm không nhỏ. Người đàn ông tặng bàn tay vàng cho Triệu Thiên Hoa kia vốn không phải là đèn cạn dầu, cô tất nhiên sẽ không quấy rầy Triệu Thiên Hoa tự tìm đường chết.
Mà về phương diện khác, cô là thật sự không tìm được cái cớ nào thoát khỏi Phó Bách Thụy đang tràn ngập lo lắng kia, bản năng thân thể cùng đoạn thời gian hai người sống nương tựa vào nhau mấy năm trong kịch tình làm cho cô đối với người anh trai này có một loại cảm giác hoàn toàn không thể nói ra được lời từ chối. Cô biết anh không phải Giang Mạc, nhưng anh là anh trai cô, loại nhận định này vô cùng rõ ràng. Cũng có lẽ là bởi vì hai người là long phượng thai, trong đáy lòng Bạch Vi sinh ra một loại yêu thích khó có thể nói ra lời với người trước mặt này, một loại tình cảm không liên quan đến tình yêu, mà là một loại ăn ý như thần giao cách cảm, loại cảm giác này thật sự rất mới mẻ lại kỳ lạ!
Khóe miệng Bạch Vi hơi hơi cong lên.
Ngày hôm sau, cô vẫn cứ lên lớp như thường. Có lẽ là vì hôm nay đi trễ một chút, cho nên chưa tới cửa lớp, dù cách tai nghe nhạc cô vẫn có thể nghe được tiếng nhốn nháo ồn ào đằng đó. Giương mắt nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy Triệu Thiên Hoa phân trần "bùm" một tiếng quỳ xuống trước mặt bà cô Vương, bắt đầu khóc lóc kể lể.
Bạch Vi cầm điện thoại, ung dung thong thả đi theo sau lưng thầy chủ nhiệm và cô giáo tiếng Anh, giọng nói của Triệu Thiên Hoa cũng theo đó ngày càng rõ ràng.
"... Cô Vương, cầu xin cô tha thứ cho em, sau này em sẽ không bao giờ như vậy nữa... Trong nhà của em, cha mẹ em cực cực khổ khổ lắm mới đưa em tới trường học, ngày thường ngay cả thức ăn tươi tốt một chút cũng không dám ăn, em đến lớp cũng không đầy đủ được như các bạn khác, không khá giả như người ta, nếu cô đuổi em đi, em thật sự là không còn đường sống... Hai chị gái của em vẫn ngày ngày làm công chờ em thi đậu đại học trở về, sau này có thể cho bọn họ mặt mày rạng rỡ, cầu xin cô đừng đuổi em đi... Sau này em nhất định nghe lời, sẽ nghe giảng thật tốt, thi thành tích tốt, không bao giờ nghịch ngợm nữa, cô Vương, cầu xin cô tha thứ cho em..."
Cũng không biết đã sớm soạn sẵn trong đầu rồi hay không, Triệu Thiên Hoa vừa nói vừa than thở khóc lóc, quả thật là rất thâm tình tha thiết. Trừ bà cô Vương sắc mặt xanh mét, cả người cứng ngắt như bị người nhét c*t vào mồm ra, những người khác nhất là cô giáo tiếng Anh xinh đẹp thậm chí nước mắt rưng rưng vì cảm động, ngay cả thầy chủ nhiệm cũng là vẻ mặt không đành lòng, Bạch Vi nhíu mày, thật sự là khoa trương đến vậy sao?
Ở cô xem ra, hành động này của Triệu Thiên Hoa chẳng khác gì dùng đạo đức cưỡng ép người khác. Nhà của tôi nghèo như vậy, ba mẹ tôi không có bản lĩnh, tôi cũng đã quỳ xuống, sao cô còn không tha thứ cho tôi, vậy đó chính là lỗi của cô. Vậy trước kia là ai mỗi ngày cô giáo lên lớp đều nhăn mặt với bà, chọc đối phương tức giận đến mỗi ngày sắc mặt đều trắng bệch, ngay cả ngủ cũng không tốt, người cũng nhanh chóng gầy yếu xuống, còn chậm trễ tiến trình học tập của các học sinh chứ? Thật ra bà cô Vương cũng vốn không muốn quản hắn, loại học sinh gian manh hỗn láo này, bà cũng gặp nhiều rồi, bỏ mặc là được rồi, dù sao bản thân hắn không nghĩ thông, bà cũng không quản được. Nhưng không chịu nổi loại vừa ăn cắp vừa la làng như Triệu Thiên Hoa, mỗi ngày đều như đứa trẻ ranh mới lớn quậy phá trong lớp, làm cho tiết học cũng không yên, khó trách cô giáo dạy Toán này không nhẫn nhịn được.
Bây giờ còn cầu xin như vậy, bà cứ thế tha thứ cho hắn, vậy những nghẹn khuất trước đó bà chịu tính cho ai? Chậm trễ nhiều chương trình học như vậy phải tính thế nào? Bà tăng huyết áp, ăn ngủ không yên thì tìm ai giải quyết! Bây giờ trái lại giống như bà là người không biết lý lẽ vậy, ngay cả thầy chủ nhiệm cùng cô tiếng Anh đều là vẻ mặt phê phán mà nhìn bà, bà thật sự là ha ha ha.
Lúc này, cô giáo xinh đẹp đam mê hành hiệp trượng nghĩa rốt cuộc không kiềm chế được nữa, một tay kéo Triệu Thiên Hoa từ dưới đất lên, bảo hộ ở sau lưng, lời nói chính nghĩa bắt đầu trách cứ cô giáo dạy Toán, "Cô Vương, vậy là cô không đúng rồi, học sinh đều quỳ xuống van xin cô, sao cô có thể thờ ơ như vậy chứ? Nhà em ấy vốn cũng không dễ dàng, cô thân là giáo viên, sao có thể tính toán chi li như vậy chứ? Còn không cho học sinh vào lớp học, đây là chuyện một giáo viên làm sao? Uổng cho tôi trước giờ luôn xem cô làm gương, phẩm đức cao thượng, sùng bái cô đến vậy, bây giờ xem ra, trước kia sợ là tôi nhìn lầm cô rồi, cô quả thật bất chấp lý lẽ, tôi thật sự là..." vân vân và mây mây.
Bạch Vi cứ thế nhìn cô giáo xinh đẹp như đứng về phía chính nghĩa càng nói càng không muốn ngừng, giống như không hề có ý tứ ngừng lại, hoàn toàn không để ý đến bản thân đã sớm làm trễ giờ tự học của học sinh, cũng kéo mặt mũi của nữ giáo viên trước mặt xuống chân nghiền nát sạch sẽ, càng nói càng dũng cảm.
Mà nữ giáo viên đối diện cô ta trước mặt biến thành từng mảng đen, ngay cả thân thể cũng bắt đầu hơi lung lay. Thế mà lại thành lỗi của bà rồi, ha ha, bà lại thành loại giáo viên không có đạo đức, không xứng chức! Nhưng loại con sâu làm rầu nồi canh này, rốt cuộc có chỗ nào đáng để dạy chứ! Cho tới bây giờ chưa có lúc nào là tôn trọng bà, bà lại chẳng thể trách mắng, ha ha...
Nhưng nhìn ánh mắt của đám người chung quanh, trái lại giống như tất cả đều là lỗi của mình, trước mặt nữ giáo viên lại càng thấy đen.
Thầy giáo sư nhìn tư thế ôm túi sách đi về bục giảng của hắn, nhíu nhíu mày, lập tức mở miệng chặn lại, "Được rồi, để túi sách ở đó đi, để chỗ nào mà chẳng được, trở lại chỗ ngồi nhanh lên, bắt đầu cuộc thi!"
Lúc ấy Triệu Thiên Hoa liền mờ mịt, ôm lấy túi sách căn bản không muốn buông tay, không có túi sách, hắn phải làm thế nào? Đặt ở sau phòng học, chẳng lẽ hắn phải không ngừng quay đầu lại sao? Sao có thể chứ?
Hắn lập tức muốn cầm túi sách đi về phá trước, mặt mày thầy giáo giám thị lại càng nhăn chặt hơn, "Ai, bạn học kia sao thế nào? Tôi bảo em nhanh đặt túi sách lại ngồi về chỗ chuẩn bị thi em không nghe thấy à? Nhanh chóng buông xuống lại đây thi, nếu không muốn thi thì cút ra ngoài cho tôi!"
"Thầy, em không phải..." Triệu Thiên Hoa nóng nảy.
"Em có muốn thi không hả? Buong!" Thầy giám thị cũng nổi giận.
Vì thế Triệu Thiên Hoa chỉ có thể lưu luyến không rời đặt túi sách lại chỗ, về chỗ ngồi của mình, sắc mặt một mảnh trắng bệch, xong rồi, ha ha, hắn xong rồi.
Bên trong kịch tình, năng lực thấu thị của Triệu Thiên Hoa là dần dần hoàn thiện, bây giờ chỉ có thể nhìn thấu một vài tấm ván gỗ, trang giấy, vải linh tinh thôi, chờ về sau lại càng tốt hơn, vách tường, kim loại cũng có thể nhìn xuyên, thậm chí ngay cả làn da người hay bất cứ thứ gì khác cũng có thể nhìn rất rõ ràng, phạm vi 360 độ thậm chí không cần phải quay đầu, đều có thể thấy rất rõ ràng. Cho nên sau này Triệu Thiên Hoa càng thi thành tích lại càng tốt, dù sao hắn càng thi càng tốt, tiền trường học đưa ra cũng ngày càng nhiều, tùy tiện tìm vài người có thành tích tốt, bên này chép một câu bên kia chép một câu, thành tích sao có thể không cao được. Nhưng lúc này đây, Triệu Thiên Hoa vẫn chưa đạt tới trình độ kia, cho nên... Ha ha.
Bạch Vi đứng bên ngoài trường Triệu Thiên Hoa thi, khóe miệng hơi hơi cong lên. Vào lúc tiếng chuông vang lên lần thứ hai, dừng một chút liền chuẩn bị rời đi. Vừa rồi ám chỉ tinh thần một đám người luôn, cũng không biết một lát nữa có ảnh hưởng cuộc thi hay không.
Nhưng là quay người lại ngay ngã rẽ lại thấy Cố Tử Viễn mang kính đen vẫn chưa đến trường thi, đang mỉm cười nhìn mình...
Bạch Vi cũng không thấy chột dạ khi bị bắt gặp, nhìn không chớp mắt đi qua người anh.
"Nhìn không ra được em còn rất keo kiệt như vậy..." Lúc cô đi ngàng qua, Cố Tử Viễn cười nói.
Vẫn luôn là...
Bạch Vi thầm thì trong lòng, sau đó bước đi.
Ở phía sau cô, chàng trai lấy mắt kính ra, cười đến híp cả mắt, "... Chỉ là, tôi thích."