Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Chương 116 : Nhiệm Vụ Mười Hai (5)

Ngày đăng: 16:52 27/05/20


Editor: Ngạn Tịnh.



Triệu Thiên Hoa cảm thấy hai ngày nay quả thật là ngày xui xẻo của hắn, thật sự! Mọi chuyện đều không thuận lợi, giống như ông trời cố ý muốn đối nghịch với hắn vậy.



Cuộc thi thì hỏng bét, còn đắc tội với người khác. Đi ra ngoài kiếm chút tiền thì luôn gặp phải thương gia lòng dạ đen tối, động tay động chân bên trong, sao những người đó có thể vô sỉ không biết xấu hổ như vậy chứ, tiền này rõ ràng nên là của hắn, kết quả không lấy được tới tay còn bị người đánh vài trận, sao hắn lại đen đủi như vậy chứ?



Trước nay vốn chỉ xem là ngoài ý muốn, sau khi chuyện xui qua đi chính là lúc may mắn, dù sao hắn cũng có kính xuyên thấu, một ngày nào đó rồi sẽ phát đạt thôi. Không ngờ tất cả còn chưa có bắt đầu, hắn lại gặp người kia, cái người đàn ông kia vĩnh viễn hắn cũng sẽ không quên, cái người đàn ông tặng kính mắt xuyên thấu cho hắn ở tiệm nét, sao lại ở chỗ này chứ? Rốt cuộc vì sao anh ta lại ở chỗ này?



Triệu Thiên Hoa quả thật muốn phát cuồng, thấy người đàn ông kia đứng trên bục giảng vẻ mặt tươi cười nhìn sang, hắn chỉ thấy máu khắp cả người đều vọt lên đỉnh đầu, ngay lập tức không khống chế được, chạy như điên ra ngoài.



Đúng vậy, trốn, hắn không muốn nhìn thấy người đàn ông kia, vĩnh viễn cũng không muốn thấy. Cuộc sống tốt đẹp của hắn chỉ vừa mới bắt đầu, hắn quyết không cho phép hiện tại chấm dứt. Thứ gì đã vào tay hắn, còn muốn lấy lại, cũng phải hỏi xem hắn có đồng ý hay không mới được!



Ánh mắt Triệu Thiên Hoa hung ác, thế mà lại tỏa ra mùi máu tanh nhè nhẹ.



Trường học không thể quay về, trong nhà lại không có người nào, Chương Tử Văn đã về nhà cha mẹ rồi, Triệu Thiên Hoa liền dứt khoát lắc lư trên đường, vừa lượn lờ vừa suy nghĩ nếu tên Giang Mạc kia tìm được hắn, hắn nên làm thế nào.



Vừa qua một ngã tư đường, liền thấy một nữ sinh mặc bộ đồng phục trường Thu Hoa mỏng manh, một đôi mắt lấp lánh nước nhìn tới. Làn da của nữ sinh rất trắng, cằm đầy đặn, cái mũi nhỏ nhắn tinh xảo, dưới đèn đường mỏng manh, có vẻ đặc biệt điềm đạm đáng yêu. Lúc ấy Triệu Thiên Hoa liền cảm giác trái tim mình như bị cái gì đột nhiên đánh trúng, cả người như không thể hô hấp được, sau đó ma xui quỷ khiến mà đi về phía cô ấy.



Vừa đi đến bên cạnh nữ sinh kia, đối phương dường như có thể nhìn thấu tâm tư của hắn, đột nhiên vươn tay kéo lấy cánh tay hắn, vừa ngẩng đầu lên, nước mắt theo hai má ngọc trơn bóng rơi xuống cằm, giọng nói nghẹn ngào nói, "Sáu vạn, chỉ cần sáu vạn, tôi sẽ theo anh!"



Nghe nói như thế, Triệu Thiên Hoa đột nhiên cả kinh, trong lòng bất giác bốc lên tia khinh bỉ. Qủa nhiên mà, đêm hôm khuya khoắt còn đứng trên đường, nào có cô gái nào tốt chứ. Bề ngoài nhìn vô cùng thanh thuần, thực tế trong tim gan vẫn là một con đ*, vừa mở miệng liền đòi tiền, loại phụ nữ này có cho hắn, hắn cũng chướng mắt.



Triệu Thiên Hoa ngay lập tức muốn vứt tay đối phương ra bỏ đi, lại không ngờ nữ sinh này lại có lực đến vậy, ôm chặt lấy hắn, "Cầu xin anh, cầu xin anh, mẹ của tôi vẫn còn ở bệnh viện, đang rất rất cần tiền, tôi còn là lần đầu tiên, thật sự, chỉ cần sáu vạn khối, sáu vạn khối là đủ rồi, cầu xin anh giúp tôi..."


Đúng lúc này, hai người đàn ông mặc đồ công nhân bên cạnh uống rượu nói choang choang bên tai.



"... Lão Hàn, gần đây phát tài ở đâu đấy? Nghe nói thằng nhóc mày gần đây quen biết con nhà đại gia đúng không? Ra tay cũng quá hào phóng rồi, cửa hàng len dạ trong phố Hoàng Môn cũng phải mấy chục vạn mà cũng dám đập!"



"Tất nhiên rồi, cũng không nhìn xem Trịnh thiếu là ai? Đó là người từ thành phố Kinh đến, mang theo mấy trăm ngàn ở trên người đấy, người trong nhà chính là đưa để hắn đi đổ thạch. Mà nói cái trò đổ thạch này quả thật biết cách hành người mà, biết bao nhiêu người đổ hết tiền vào đó cũng không đứng lên được, lại có bao nhiêu người một đêm liền thành ngài tỷ phú, tao thật là chơi không được, cũng không có tố chất tâm lý kia, chỉ có thể đi theo sau Trịnh thiếu mở rộng tầm mắt, hắc hắc..."



"... Thì đấy, dù sao cũng đã có chữ đổ, tao khuyên mày đừng có dính vào, kiếm chút tiền trinh sống cho tốt mới là đứng đắn, ha ha, không nói chuyện này nữa, uống rượu uống rượu đi..."



Người nói vô tâm, người nghe cố ý, bên này Triệu Thiên Hoa nghe thấy hai mắt sáng ngời, đổ thạch, đổ thạch, đây còn không phải cơ hội cho mình tảo sáng sao! Có kính xuyên thấu ở đây, có tảng đá nào mà nhìn không thấu, đến lúc đó, muốn kiếm bao nhiêu tiền mà không có, ha ha ha. Triệu Thiên Hoa dường như nhìn thấy một con đường lấp lánh ánh vàng đang chào đón mình, ngay cả mỳ cũng không kịp ăn, liền đi thẳng đến phố Hoành Môn trong miệng hai người kia.



Bên này, Bạch Vi nâng cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Ừm, theo kịch tình phát triển, Triệu Thiên Hoa hẳn là cũng sắp đi đổ thạch rồi. Nếu nói trước đó đều là một vài hồi náo loạn nho nhỏ, vậy lúc này hoàn toàn chính là trụ cột quật khởi của Triệu Thiên Hoa. Từ phố Hoành Môn kiếm tiền vốn, đến Vân nam động trăm ngàn, Triệu Thiên Hoa xuôi gió xuôi nước, thậm chí còn kết giao một đống quý nhân, sau này chiếu cố không ít đến sự phát triển của hắn.



Ngón tay Bạch Vi vô thức gõ hai cái lên bàn, xem ra người mình chuẩn bị trước đó lúc này đã có thể lên sàn. Tuy rằng có rồi lại mất mới là đau khổ nhất, nhưng đối với loại người như Triệu Thiên Hoa, cô cũng không có ý sẽ chờ đến khi hắn hưởng thụ xong mới kéo hắn từ trên cao xuống lại mặt đất, loại người như hắn hưởng thụ một chút, cũng là sai!



Đang nghĩ như vậy, đột nhiên Bạch Vi cảm giác khủy tay bị quệt một cái, quay đầu nhìn, thấy Thiệu Dung Dung vẻ mặt lo lắng nhìn cô, sau đó tầm mắt Bạch Vi chuyển theo cô nàng lên trên người Giang Mạc, chỉ thấy đối phương vẻ mặt ôn hòa nhìn cô, "Phó Bạch Vi, câu vừa rồi em có thể dịch lại giúp thầy một chút không?" Chữ Phó vẫn phát ra nhẹ như trước.



Bạch Vi: "..."



... Cmn câu nào vậy?



==========



Tác giả có lời muốn nói: Loại người xấu xa như Triệu Thiên Hoa, nếu thật sự cho hắn hưởng thụ cái gì đó, rồi để Bạch Vi biến hắn trở về hai bàn tay trắng, tôi đều cảm thấy rất tiện nghi cho hắn, phải cho hắn chịu tra tấn ngay từ lúc bắt đầu, chính là như vậy!