Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Chương 123 : Nhiệm Vụ Mười Hai (12) Xong

Ngày đăng: 16:52 27/05/20


Editor: Ngạn Tịnh.



Một tiếng gầm tê tái, trực tiếp kêu Tang Nhã lúc trước bị Bạch Vi làm cho bất tỉnh dậy, sau đó cô liền thấy một màn quỷ dị mà có lẽ cả đời này cô cũng không thể hiểu được.



Trận pháp không biết tên đang di động luồn ánh sáng màu đỏ yêu dị, một đôi nam nữ đang hôn mê ở giữa lại đột nhiên bị bắn mạnh ra ngoài. Bạch Vi nằm ở trên người Cố Tử Viễn, sắc mặt hai người cũng được xem là hồng nhuận, thế nhưng lại vẫn không bị đánh thức.



Ở trong đó là một người đàn ông anh tuấn, biểu tình khuôn mặt đầy thống khổ đang quay cuồng trong trận pháp, hai mắt đỏ bừng, miệng phát ra tiếng gầm như dã thú, dường như đang nhận phải đau đớn khó nhẫn nhịn vậy, thậm chí ngay cả mũi miệng đều chảy ra máu.



Tang Nhã dựa vào vách tường hoảng sợ che miệng, căn bản không dám phát ra chút tiếng động nào, tay kia thì gắt gao trụ vào bách tường, chỉ sợ người đàn ông tuấn mỹ đang giống như lệ quỷ kia nhìn thấy mình, sẽ bắt mình ăn tươi nuốt sống!



Hôm nay, chỉ vài tiếng ngắn ngủi, gần như điên đảo nhận tri suốt mấy chục năm qua của Tang Nhã. Cô luôn luôn là một người theo thuyết vô thần đến lúc này cũng không thể không tin, trên thế giới này xác thực tồn tại những chuyện mà khoa học không thể giải thích được, chúng ta không biết, không có nghĩa nó không tồn tại.



Tang Nhã vẫn còn đang cố gắng phân tán lực chú ý của mình, đột nhiên nghe thấy người đàn ông kia phát ra tiếng gầm đầy giận dữ, ngẩng mạnh đầu lên hung tợn liếc mắt trừng cô một cái, mãi cho đến khi cô bị nhìn đến hồn phi phách tán, lập tức cúi đầu, cả người phát run, cố gắng thu nhỏ lại cảm giác tồn tại của mình.



Chỉ liếc mắt nhìn nhau một cái, Tang Nhã liền phát hiện trong đôi mắt kia trừ bỏ phẫn hận, hối hận, hung ác, mãnh liệt ra, còn một theo một chút ủy khuất cùng hiểu rõ, trời mới biết sao cô có thể nhìn ra nhiều biểu tình như vậy.



Chợt cô nghe thấy người đàn ông kia khàn khàn mà đứt quãng nói, "Qủa nhiên... Qủa nhiên... Tôi sớm nên... Dự đoán được... Ha ha..." Trong tiếng cười tràn đầy thê lương cùng chua xót nói không nên lời.



"Là tôi sai lầm rồi sao... Là tôi sai lầm rồi sao... Bạch Vi..." Hai chữ Bạch Vi gọi lên đặc biệt lưu luyến đau khổ, chỉ cần người có tai thì có thể nghe ra tình yêu say đắm trong đó, khiến Tang Nhã bất giác run lên trong lòng.



"Không! Tôi không sai! Tôi... Quyết không buông tay... Quyết không buông tay!"



Lúc nói đến chữ "Tay" cuối cùng, nói cực kỳ nặng, thậm chí có chút ý nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại khiến Tang Nhã không khỏi có chút tò mò nhìn thoáng qua. Vừa ngẩng đầu lên, cô liền trợn to hai mắt, cực kỳ khiếp sợ.



Chỉ thấy người đàn ông kia thế nhưng bắt đầu từ ngón tay, cả người dần dần tan biến, từng chút từng chút, chậm rãi biến mất trong không khí...



Nhưng người đàn ông này trừ bỏ trán nổi gân xanh, cắn chặt răng nanh, lại không hề phát ra chút tiếng động nào. Chỉ thấy anh ta tê liệt ngã xuống, cánh tay vẫn vươn về phía Phó Bạch Vi đang hôn mê, đôi mắt giống như đang nhìn thấy ánh sáng duy nhất trong đêm tối, chuyên chú, bướng bỉnh.



Tôi sẽ không buông...
Người lái xe lập tức đi xuống xem xét tình huống của hắn, nghe thấy hắn tru lên, còn cam đam với hắn nhất định sẽ chữa khỏi cho hắn, bao nhiêu tiền đều được. Triệu Thiên Hoa biết lần này hắn đụng đến người tốt nhiều tiền trong truyền thuyết, nhất thời kêu càng hăng say, trong lòng nói thầm hôn nay không lột một lớp da của đối phương hắn không phải họ Triệu.



Trước kia Triệu Thiên Hoa không phả chưa từng làm thế này, cho nên hiện tại hành động rất thuần thục. Ngay khi Triệu Thiên Hoa cảm thấy bản thân có thể sống vài ngày thoải mái, một giọng nữ dịu dàng lại quen thuộc vang lên.



"Chồng à, sao vậy? Không bị thương đến người ta chứ?"



Sau đó còn có giọng của hai đứa bé, không ngừng kêu ba ba, ba ba, đừng mà.



Vừa nghe giọng nữ kia, Triệu Thiên Hoa nhất thời cứng người, sau đó cả người phát run, thậm chí còn không dám ngẩng đầu, giãy giụa đứng lên, chạy đi giống như điên vậy.



"Ấy ấy, anh không đi bệnh viện sao? Này!" Chủ nhân của chiếc xe vẫn ở đằng sau hô to.



"Chồng, làm sao vậy?" Một người phụ nữ mặc áo trắng từ trên xe xuống, vẻ mặt dịu dàng, xem bộ dáng rõ ràng là Chương Tử Văn đã biến mất 6 năm.



"À, người kia bị anh đụng trúng chạy đi rồi, khập khiễng như vậy sợ là bị thương không nhẹ, chỉ là sao lại phải chạy nhanh như vậy chứ?"



"Vậy sao?" Chương Tử Văn ngẩng đầu nhìn về phía người chạy đi, không biết vì sao, cô bỗng nhiên cảm thấy bóng lưng người kia có chút quen thuộc, chẳng lẽ là người cô quen? Cô nghĩ như vậy.



Ban đêm, Triệu Thiên Hoa lẳng lặng nằm trong ổ chó của mình, nhìn bầu trời đầy sao, nhớ tới một màn ở ban ngày, đột nhiên không tiếng động nở nụ cười, khóe miệng ngày càng mở rộng, càng cười toàn thân càng run rẩy lợi hại, mãi cho đến khi cười ra nước mắt vẫn không ngừng lại...



Tử Văn...



Ngày hôm sau, mọi người phát hiện chỗ để đống rác trước kia thế nhưng bị đốt đến không còn một mống, thậm chí có người từ trong đống tro tìm thấy một thi thể, dọa chết người, ngay lập tức báo cảnh sát. Sau đó cảnh sát đến mới điều tra ra đó là một người lưu lạc không tên không họ, nguyên nhân bị cháy rất có thể là vì hắn hút thuốc không cẩn thận tự đốt mình, dù sao nơi đó có khá nhiều vật dễ cháy, chuyện này cứ như vậy không giải quyết được gì.



-



Tác giả có lời muốn nói: Vẫn chưa kết thúc, đã nói là còn có ba thế giới nữa mà, ít nhất cũng phải thu thập đủ về Giang tiểu Mạc đã ~~ đây chính là nam phụ đang tìm đường chết nha ~~