Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Chương 125 :

Ngày đăng: 16:52 27/05/20


Editor: Ngạn Tịnh.



Lúc này người nhà họ An căn bản không biết từ sau khi phẫu thuật thành công, An Bạch Vi cũng đã không còn là An Bạch Vi thuần túy nữa, nói rõ hơn, chỉ không bao lâu nữa, con gái ngoan/ em gái ngoan của bọn họ sẽ hoàn toàn biến mất, thay vào đó sẽ là một người phụ nữ hoàn toàn xa lạ, Bàng Tố Tố, đương nhiên, cũng có thể gọi cô ta là Tôn Hân.



Từ lúc Bàng Tố Tố vẫn còn là Bàng Tố Tố, chỉ sợ cũng đã là chuyện của hơn ba trăm năm trước. Lúc đó Bàng Tố Tố vẫn là một cô nương trong thôn nhỏ sâu trong núi, ở nhà đứng hàng thứ hai, phía trên còn có một chị gái, phía dưới còn có một em trai một em gái, em trai nhỏ nhất, là con trai bảo bối ba mẹ trong nhà đã chờ đợi thật lâu, tất cả thứ tốt trong nhà đều giành hết cho đứa con trai này. Đương nhiên, lúc đó Bàng gia cũng chẳng khá giả gì, cái gọi là thứ tốt nhất, bất quá chỉ là ngẫu nhiên được ít trứng gà cũng chút cháo trắng hơi đặc một chút mà hôi. Tình cảnh của đứa con trai được sủng ái nhất là như thế, ngày tháng Bàng Tố Tố trải qua khó khăn thế nào cũng có thể nghĩ được.



Nhưng Bàng Tố Tố tốt hơn hai chị em của mình là, bộ dáng của nàng đẹp, cái loại đẹp này cho dù bị cuộc sống thiếu thốn gian khổ này vùi dập vẫn không thể che lấp được, hơn nữa theo độ tuổi lớn dần, bộ dáng Bàng Tố Tố càng ngày càng xinh đẹp, xinh đẹp có tiếng, cái thôn nhỏ kia của bọn họ có tên là thôn Tiêu Sơn, mà Bàng Tố Tố chính là Tây Thi Tiêu Sơn trong miệng tất cả những người trong thôn, dần dần thanh danh càng lúc càng lớn, gần như mấy dặm xung quanh thôn đều biết đến mỹ danh Tây Thi Tiêu Sơn.



Mà Bàng Tố Tố cũng quả thật không cô phụ danh hiệu ca ngợi Tây Thi Tiêu Sơn này, trổ mã cực kỳ xinh đẹp không nói, người lại có tiếng cần lao, thiện lương, chịu được khổ, nấu nướng, thêu, dệt... Mỗi chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà thậm chí cả chị lớn Bàng gia hay mẹ Bàng cũng không làm tốt như nàng, bởi vậy, vào lúc Bàng Tố Tố cập kê, đám bà mối đến cầu hôn thiếu chút nữa đạp phá cửa Bàng gia.



Nhưng là, mỹ nhân nếu chỉ có mỹ mạo tốt phẩm đức tốt đẹp, lại không có tài lực xứng đôi, quyền lực bảo hộ, kết cục nhất định là cực kỳ bi thảm. Dù sao đối với phần lớn quan to quý tộc mà nói, người đẹp cũng giống như đồ cổ, có giá trị cất chứa!



Bàng Tố Tố tất nhiên cũng không ngoại lệ. Ngay khi trưởng bối Bàng gia đang bối rối việc hôn nhân của Bàng Tố Tố đến hoa cả mắt, một hàng quân ngũ đột nhiên đi ngang qua thôn Tiêu Sơn, cầm đầu là một tướng quân mặc y phục màu huyền, nhìn bộ dáng ước chừng mười bảy mười tám, quả nhiên là mày kiếm mắt sáng, tư thế oai hùng hiên ngang.



Lúc ấy khiến các cô nương trong thôn Tiêu Sơn nhìn đến chói cả mắt, các nàng còn chưa từng gặp qua người nào có bộ dáng tốt như vậy, khí phái kia, đều khiến các nàng không thể hình dung.


Thủ đoạn tàn nhẫn cỡ nào, ghê tởm đến nhường nào, Bàng Tố Tố dường như hoàn toàn không biết được người đàn ông trước mặt chính là người đã làm bạn với mình mấy chục năm, trong lòng trừ sợ hãi vẫn là sợ hãi, nàng thậm chí không dám nghĩ, các cô nương vốn dĩ thuộc về thân thể này đã đi đâu, đi nơi nào rồi?



Sợ hãi qua đi, nàng cũng chỉ có một ý niệm trong đầu, chính là trốn, thoát đi tên ác ma này, nói cái gì mà vì tốt cho nàng, cái gì mà thầm nghĩ bảo hộ thứ tốt đẹp cuối cùng trên thế giới này chứ, đều chỉ là lấy cớ, nếu nàng sớm biết rằng sinh mệnh của mình là dùng nhiều sinh mệnh như vậy để đổi lấy, nàng đã sớm không muốn sống nữa, nàng mới không thèm dựa vào ký sinh để sống sót như vậy...



Bàng Tố Tố chạy trốn, Khương Thuật cũng không để ý nhiều, trái lại luôn âm thầm che chở cho nàng ta an toàn, mãi cho đến khi Bàng Tố Tố sống đến gần bảy mươi tuổi, Khương Thuật vẫn chưa từng xuất hiện. Mà mấy năm nay không có Khương Thuật bên cạnh, Bàng Tố Tố chịu rất nhiều ủy khuất, thậm chí còn gả cho người ta, nàng thầm nghĩ cứ như vậy dễ chịu trôi qua một đời là tốt rồi, lại không ngờ lúc cái chết đến gần, nàng vẫn là sợ hãi, nàng cực kỳ sợ hãi, nàng không muốn chết, tuyệt không muốn chết, nàng còn chưa sống đủ, nàng còn muốn tiếp tục sống sót...



Vì thế nàng gào thét tên Khương Thuật, nàng biết nhiều năm như vậy Khương Thuật vẫn âm thầm ở cạnh nàng, chờ sau khi nàng chịu không nổi mở miệng cầu xin hắn, trước kia nàng còn từng khinh bỉ hắn, bởi vì cho dù gặp được khó khăn gì nàng cũng sẽ không mở miệng cầu hắn, cầu tên súc sinh như hắn, lại không ngờ đến cuối cùng vẫn phải cầu hắn, cầu hắn cho mình sống sót...



Lúc lại thấy Khương Thuật thì tóc nàng đã trắng xóa, đối phương lại vẫn hào hoa phong nhã như cũ, mi thanh mục lãng, không biết sao, trong lòng Bàng Tố Tố đột nhiên dâng lên một cỗ tự ti, nàng thâm chí cũng không xác định nàng như vậy có thể làm cho Khương Thuật giúp nàng hay không, nàng không có dung nhan, không có dáng người, có chỉ là một đầu tóc bạc và làn da nhăn nheo.



Ngay khi Bàng Tố Tố bất an không yên lòng, Khương Thuật gật đầu đồng ý với nàng. Sau đó, Bàng Tố Tố mới biết được Khương Thuật là thật sự thích mình, cực kỳ thích, hơn nữa đối với yêu cầu của nàng đều là nói gì nghe nấy, cho dù yêu cầu của nàng là độc ác hay thiện lương. Cái gì mà bảo hộ thứ tốt đẹp cuối cùng của thế gian, Bàng Tố Tố hoàn toàn vứt ra sau đầu, ở trong lòng nàng, đây chỉ là một cái cớ quá vụng về, Khương Thuật là cực kỳ yêu nàng, nàng cực kỳ tự tin!



Chính cái gọi là năng lực càng lớn, dục vọng cũng theo đó tăng lớn, cái gì mà tốt đẹp hồn nhiên, Bàng Tố Tố cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, có một là muốn hai, không có khắc chế, không có ước thúc, nàng giống như một con quái vật được Khương Thuật dùng máu cùng thịt nuôi nấng ra, hoàn toàn thay đổi.



Mà lần này nàng lại nhắm vào thân thể An Bạch Vi, có thể nghĩ, chờ đợi người nhà họ An chính là kết cục gì...