Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Chương 13 : Nhiệm vụ thứ hai (5)

Ngày đăng: 16:52 27/05/20


Editor: Ngạn Tịnh



Chờ đến lúc Bạch Vi đến chỗ hẹn, cũng đã là tối khuya, trên đỉnh đầu sao lốm đốm đầy trời, nhưng lại không hề có bóng dáng của trăng. Gió đêm vi vu, rất nhiêu côn trùng nhỏ trong bụi cỏ không ngừng cất tiếng kêu, làm cho lòng người như được gột rửa, thoải mái nhẹ nhàng lại khoan khoái.



Ở nơi đó, Trình Bảo Nhi đã sớm ngồi trên một chiếc ghế dài bằng gỗ chờ cô. Trong nháy mắt thấy Bạch Vi, cô ta liền đứng lên, hai mắt híp lại, cười nói, "Phương Bạch Vi mày thế nhưng lại có biến hóa rất lớn à nha!"



"Người cuối cùng cũng phải thay đổi thôi. Nói đi, mày tìm tao có chuyện gì?" Bạch Vi đi qua, ngồi phía bên kia của ghế.



Trình Bảo Nhi vẫn chưa ngồi xuống, từ trên cao nhìn xuống Phương Bạch Vi có biến hóa rất lớn ở trước mặt, cảm giác đối phương tuy ngồi, nhưng ánh mắt lại giống như đang nhìn xuống mình vậy. Điều này làm trong lòng cô dâng lên một trận lửa giận vô danh, ôm cánh tay trào phúng nói, "Mày thật sự không biết vì sao tao lại tìm mày?"



Bạch Vi kỳ quái nhìn cô ta một cái, "Không biết"



Điều này làm cơn tức giận trong lòng Trình Bảo Nhi càng lớn, lập tức như nghĩ đến cái gì, tròng mắt chuyển động, buồng cánh tay xuống, người cũng ngồi xuống, quay đầu nhìn về phía Bạch Vi, chua ngoa nói, "Còn có thể là có chuyện gì, không phải là chuyện của Tống Ngạn sao! Lần trước nói chưa xong, mày liền chịu không nổi mà ngất đi. Lần này tao đến để nói cho mày rõ, Tống Ngạn là bạn trai của tao, hy vọng sau này mày đừng quấn lấy anh ấy nữa. Dù sao mày cũng nên nhìn lại tính cách và thận phận của mày trước đi!" Nói xong, Trình Bảo Nhi lại cao thấp đánh giá cô một lượt, trong ánh mắt lộ rõ thập phần khinh bỉ.



"À, vậy là xong rồi sao? Nếu xong rồi thì tao đi được rồi chứ?" Bạch Vi không để ý đến ánh mắt của cô ta, đứng dậy rời đi. Trong lòng lại cười lạnh, đã đến lúc này rồi, vậy mà vẫn chơi trò xiếc này với cô.



"Đứng lại!" Trình Bảo Nhi nghiến răng hô, ánh mắt u ám chìm lẫn vào trong bóng đêm. Vì sao lại không có tác dụng chứ, cô biết Phương Bạch Vi để ý đến Tống Ngạn đến chừng nào, nếu không sao bản thân cô lại tìm một người đàn ông chỉ có gương mặt như anh ta chứ. Hiện tại cô hy vọng trước nhắc đến Tống Ngạn để đảo loạn tâm phòng bị của Bạch Vi, nhưng không ngờ đối phương lại hoàn toàn không thèm để ý. Vì sao chỉ qua mấy ngày lại có biến đổi lớn như vậy chứ? Chẳng lẽ như cô lo lắng? Nếu cứ như vậy...



Bạch Vi dừng bước, nhưng không quay đầu, biểu tình lạnh như băng.


Trình Bảo Nhi thế này mới phát hiện bản thân thất thố, cũng không nói cái gì, liền ngoan ngoãn trèo lên xe.



Bạch Vi ở ngoài xe mỉm cười vẫy tay, "Dì Dương hẹn gặp lại!"



Thấy cô như vậy, Dương Y cũng cười, "Bạch Vi, có rảnh thì để mẹ mang con về nhà dì ở lại hai ngày! Dì Dương rất nhớ bà ấy!"



"Được" Bạch Vi gật đầu, sau đo liền thấy chiếc xe kia phóng nhanh mà đi.



Bạch Vi đứng ở chỗ kia buông tay xuống, thu hồi nụ cười. Trình Bảo Nhi này cũng thật làm quá lên rồi, thực nghĩ cô hiếm lạ thân phận con gái của Dương Y sao? Thậm chí nguyên chủ Phương Bạch Vi cũng không thèm đó có được không? Dương Y kia tuy nói cười với cô, nhưng khinh bỉ cùng khinh miệt trong mắt sao cô có thể không nhìn ra chứ. Từ nhỏ đến lớn, Phương Bạch Vi chính là lớn lên dưới loại ánh mắt kia, cho nên mới có thể hướng nội đến vậy. Cũng không biết đối phương có phải đã biết biết chồng đã mất của mình có qua lại với Phương Nhược Vân còn có một đứa con hay không, cho nên mới chèn ép Phương Bạch Vi đến vậy. Thật không biết đến lúc biết Phương Bạch Vi mới là con gái ruột của mình, bà có hối hận hay không nữa.



Mà hai người bên trong chiếc xe sớm đã đi xa cũng không nói chuyện, không khí rất áp lực.



Thật lâu sau, Dương Y mới nghiêm mặt lạnh lùng nói, "Mẹ từng dạy con thế nào, hô to gọi nhỏ trước công chúng như vậy chính là lễ nghi của con sao? Con làm cho mẹ rất thất vọng, trở về học cùng Mrs Susan cho tốt, ngay cả Phương Bạch Vi cũng kém hơn!"



Trình Bảo Nhi không nói gì, vẫn cúi đầu, ánh mắt tràn đầy oán độc.



Ba ngày sau, Bạch Vi bị dồn vào trong hẻm nhỏ, nhìn đám người tạp nham trước mặt, cô liền cảm giác được lần trước nói chuyện với Dương Y bị Trình Bảo Nhi nhìn thấy, chắc hẳn đã xúc động thần kinh nhạy cảm của cô ta. Nếu không sao đám người lưu manh này vô duyên vô cớ lại tìm đến cô gây phiền toái chứ.



Người đi đầu là Hàn Khải châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, chỉ huy sáu người còn lại, miệng phun ra lời nói tàn nhẫn lại ác độc, "Các người muốn làm sao cũng được, miễn là khiến cô ta sợ là được!"