Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh
Chương 132 :
Ngày đăng: 16:52 27/05/20
Editor: Ngạn Tịnh.
"A!" Bạch Vi bị dọa lùi mạnh về sau vài bước.
"Bạch Vi!" An Bạch Lễ đứng ở bên cạnh thấy tình thế không ổn, lập tức tiến lên che trước người Bạch Vi, giơ tay đã đẩy ông già đang chạy đến ra, phịch một tiếng nện lên bên vách tường hành lang, ông lão vốn bị con trai đánh đến xương cốt đều nứt lại bị va chạm như vậy, nháy mắt đầu liền chảy máu, máu chảy xuống đầy mặt, nhìn qua làm người cực kỳ sợ hãi!
"Ông làm gì vậy!" An Bạch Lễ lòng còn sợ hãi quát, em gái nhà anh thân thể đến bây giờ vẫn còn chưa tốt, vài ngày trước bỗng dưng hôn mê bất tỉnh, hôn mê suốt một ngày một đêm mới rốt cuộc thanh tỉnh lại, dọa cả nhà cùng Ôn Nguyên Bạch một trận không nhẹ. Bây giờ ông lão lai lịch không rõ này vừa thấy em gái nhà anh liền đánh tới, dọa An Bạch Lễ nhảy dựng, nếu em gái nhà anh lại xảy ra chuyện gì không hay, trái tim nhỏ của anh thật sự không thể chịu đựng nổi! Vốn anh còn cảm thấy ông lão này bị con trai đánh đến tội nghiệp, bây giờ xem ra, người đáng thương tất có chỗ đáng giận!
"Sao lại thế này?" Ôn Nguyên Bạch đang ở bên trong một căn phòng khác, cùng một vài bác sĩ nghiên cứu nguyên nhân Bạch Vi hôn mê, nghe tiếng động lập tức chạy tới, nhìn Bạch Vi được An Bạch Lễ bảo hộ sau lưng cùng ông lão ở bên kia, cả kinh vội vàng kéo Bạch Vi qua một bên tinh tế đánh giá từ đầu tới chân, sau đó hai tay có chút run rẩy ôm cô vào lòng.
"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi..." Người đàn ông càng ôm càng chặt, một loại cảm giác nghĩ mà sợ khiến anh bất giác thở phào một hơi. Trong lòng Bạch Vi ấm áp, lập tức vươn tay ôm lại anh. Hôm mê mấy ngày trước thật là ngoài dự đoán của cô, thân thể của An Bạch Vi thật sự quá kém, vừa bị cô nắm trong tay, chỉ hơi vận dụng chút tinh thần lực, cô đã mềm yếu ngất đi rồi, thật sự là có chút nghẹn khuất. Xem ra cho dù là cô, hay là người bên cạnh, rèn luyện thân thể chính là một chuyện không thể trì hoãn!
Mà bên kia Bàng Tố Tố chỉ nghe thấy đầu ong ong, trước mắt biến thành từng mảng đen, một cỗ cảm giác mê muội khiến cô ta thiếu chút nữa nôn ra, chờ đầu thanh tỉnh một chút, ngẩng đầu, xuyên thấu qua đôi mắt mờ mịt nhìn thấy hai người Bạch Vi cùng Ôn Nguyên Bạch đang ôm lấy nhau.
Nhất thời lại cảm giác một luồng máu nóng truyền lên não, dựa vào vách tường run run rẩy rẩy đứng lên, hai mắt hung tợn nhìn về chỗ hai người đang dính với nhau kia, ánh mắt dừng trên người Bạch Vi giống như muốn lột một tầng da của cô.
Nghe Ôn Nguyên Bạch nói như vậy, An Bạch Vi nhíu nhíu mày, "Nguyên Bạch..." Cậu xác định sao?
Câu nói tiếp theo anh chưa nói ra, nhưng anh tin tưởng Ôn Nguyên Bạch có thể hiểu được ánh mắt của anh.
Ôn Nguyên Bạch thấy An Bạch Lễ gọi mình, nhìn về phía anh gật gật đầu, làm cho An Bạch Lễ thoáng thả lỏng người, nhưng rốt cuộc vẫn là có chút không yên lòng, dù sao lời người này nói thật sự trông rất thật...
Bên kia, gã tóc vàng nghe thấy lời Ôn Nguyên Bạch nói, sắc mặt nhất thời đỏ lên, cái ông già thần kinh này! Thấy ông lão dường như còn muốn nói gì đó, gã lập tức tiến lên bưng kín miệng đối phương, tha ông ta ra ngoài.
Cùng lúc đó, gã còn liếc trắng mắt nhìn Ôn Nguyên Bạch một cái, "Ông già nhà tôi tự tôi biết, cần anh lắm miệng sao, hừ!"
Sau đó thấy Bàng Tố Tố bị che miệng còn không thành thật, vẫn không ngừng giãy giụa, thiếu chút nữa khiến gã giữ đến ra một thân mồ hôi, nhất thời nổi lửa giận, trực tiếp tát một cái lên mặt ông ta, tát đến mức cô ta thấy sao trăng đầy trời, trước mắt biến thành từng mảng đen, nhất thời không giãy giụa nổi, cả người mềm nhũn bị gã tóc vàng tha ra ngoài.
Trong lúc mê mang mờ mịt, cô ta dường như thấy An Bạch Vi đứng sau Ôn Nguyên Bạch, khóe miệng khẽ nhếch lên nhìn mình, giống như đang xem một con chó... Giống như ngày đó...