Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Chương 151 :

Ngày đăng: 16:53 27/05/20


Editor: Ngạn Tịnh.



Thôi tình(*) à...



(*) thúc đẩy ham muốn tình ái.



Mộ Nhiễm này thật sự là mang theo kỹ năng tốt bên người, không biết có phải bởi vì cô ta từ Trái Đất đến hay không, chỉ là mấy chuyện đó cũng không phải điều Bạch Vi cần để ý, để cho đám sâu bọ kia vui đùa với cô ta một chút rồi lại tính...



Khóe miệng Bạch Vi hơi hơi cong lên, nghĩ đến gói máu to của Mộ Nhiễm dưới tay, túi máu này có tác dụng hấp dẫn với đám trùng kia không thua gì Mộ Nhiễm, cho nên cô có thể động tay động chân rất nhiều!



Hành tinh chủ tổng cộng có bảy thành trì lớn, năm gia tộc lớn mỗi người cầm giữ một phương, một trong hai cái còn lại là học viện Thánh Địa, một cái là xóm nghèo, nơi cư trú của những người dân hành tinh Trục Xuất vượt qua Cuộc Chiến Trốn Giết mà đến, lại bị người hành tinh chủ nhận định là đám nhân sĩ dị đoan. Phần lớn nhân sĩ dị đoan này chính là những người đưa ra đề nghị triệt bỏ hoạt động Cuộc Chiến Trốn Giết, đề xứng tự do bình đẳng, hơn nữa "Sa đọa" qua lại với đám người đến từ hành tinh Trục Xuất, đã sớm trở thành sợ tồn tại bị người hành tinh chủ bài xích. Nhưng những người này chưa bao giờ buông tha, đi du thuyết những người dân khác, thế nhưng vừa ra khỏi cửa đã bị đánh đến chết khiếp, sau đó lết về dưỡng thương mấy tháng, lại đi du thuyết.



Những người đó ở trong lòng Bạch Vi có thể nói chính là sự tồn tại vĩ đại trong đám cư dân hành tinh Trục Xuất, chính là những vĩ nhân lưu danh ngàn đời thế này, vì lý tưởng trong lòng mà không ngừng phấn đấu, Bạch Vi làm không được, cũng so ra kém bọn họ, trong lòng cũng càng thêm kính sợ những người đó.



Mà sự phân chia giữa bảy thành trì này cũng giúp Bạch Vi giảm không ít hơi sức, loại phân biệt rõ ràng này cô thật sự rất thích, mà có vài người phải gánh vác một vài chuyện nên gánh gác, không phải sao?



Rất nhanh Bạch Vi liền vào một ngã hẻm, cong quẹo vào một ngõ nhỏ sâu thẳm, chưa tới 15 phút, người lại xuất hiện, áo quần trên người đã hoàn toàn thay đổi, ngay cả màu tóc cũng thay đổi, mắt trái còn có một vết sẹo từ trên chảy thẳng xuống, làm cho thân thể cường tráng cứng rắn này của cô thêm một phần xơ xác tiêu điều.



Thay quần áo xong Bạch Vi lại tiếp tục đi về phía mục tiêu của mình, rốt cuộc tới trước cánh cửa cao lớn của một thành trì, ngẩng đầu liền thấy, chữ "Đỗ" hiêng ngang vững chắc ở bên trên, thật sự là đi mòn đế giày không thấy được mà. Bạch Vi lấy một bịch máu trong năm bịch được giấu dưới áo khoác ra, xé miệng, một cỗ mùi máu tươi xông tới ngay mặt. Bạch Vi nhăn nhăn mũi, ngửa đầu ra sau, Mộ Nhiễm kia làm sao thế nhỉ? Mới một chút như vậy, máu của cô ta giống như bị thiu vậy, thế nhưng tản ra một mùi khai còn hơn cả nước tiểu, gặp quỷ cmnr!



Ai, quên đi, có lẽ chính loại mùi khai này mới có thể hấp dẫn trùng tộc đó, ngẫm nghĩ một chút, fuck, khẩu vị thật sự quá cmn mặn rồi!



Bạch Vi bịt mũi trực tiếp dùng sức hắt bịch máu kia lên tường thành, liền lập tức rút đi. Tiếp theo lại đến ba nơi khác, "Tần", "Chu", "Hoàng". Bởi vì động tác của cô quá nhanh chóng, lại không chọc người để ý, gần như không có một ai phát hiện ra động tác nhỏ của cô.



Đến địa điểm cuối cùng, thành trì nhà họ "Tiêu", Bạch Vi vừa định ra tay, liền thấy một người đi ra từ trong thành, bộ dáng kia, Bạch Vi không thể quen thuộc hơn được!


"Chờ... Chờ đã... Chờ một chút..." Lục Thừa có chút mê mang, "Sao không làm theo quy tắc? Mạc Bạch Vi em nói rõ ra rốt cuộc em đang âm mưu cái gì vậy, sao anh đây nghe vào tai lại cảm thấy dường như còn mạnh bạo hơn cả âm mưu của chúng ta vậy?"



"Mọi người âm mưu cái gì, em chính là âm mưu cái đó." Bạch Vi thật sự có chút lười thảo luận với anh ta, rõ ràng đã nói cụ thể đến vậy rồi mà.



"Cái gì! Em là nói..." Lục Thừa đánh giá bốn phía, làm dấu cắt cổ, "Chúng ta... Giống nhau?"



"Đương nhiên, bằng không em... Làm sao làm cháu dâu của ông nội!" Bạch Vi trào phúng khinh bỉ nói.



"Ai, vì sao chứ? Vì cái gì chứ!" Đầu óc quay cuồng vẫn tiếp tục truy hỏi.



Bạch Vi cũng đã lười trả lời, quay đầu nhìn về phía Tiêu Tử Ngang, "Tiêu gia? Hử?"



Vốn trong kế hoạch ban đầu của cô Tiêu gia sợ là cũng trốn không thoát, bây giờ có một tầng quan hệ với Tiêu Tử Ngang, cô cũng không biết có nên ra tay hay không.



"Trừ ông nội ra, nơi đó không có một chút gì đáng để anh lưu luyến, ông nội anh sẽ phụ trách bảo hộ, cho nên Bạch Vi, em cứ đi đi!" Tiêu Tử Ngang cau mày không chút do dự nói.



Nghe vậy, Bạch Vi gật gật đầu, quay đầu chạy về địa điểm cô đã chuẩn sẵn từ trước, giơ tay lên hắt túi máu cuối cùng lên bức tường vây.



Cùng lúc đó, Tiêu Tử Ngang cũng trở lại trong thành, ý đồ hộ tống ông nội mình ra.



Bạch Vi hắt máu xong, liền lập tức nắm úp sấp xuống đất, nghe thấy tiếng bước chân nặng nề từ xa đang đến gần, gần, ngày càng gần...



Chờ sau khi đến vị trí cô tính toán tốt, Bạch Vi lập tức gửi tin tức cho Lục Thừa, bên kia lập tức cởi bỏ hệ thống phòng ngự của năm tòa thành trì.



Mà lúc này, người bên trong thành vẫn còn đang hăng say mắng đám dân đen hành tinh Trục Xuất vô tích sự, hại bọn họ phải trốn chui trốn nhủi. Nhưng rất nhanh, bọn họ sẽ đối mặt với một chuyện mà bọn họ vốn nên đối mặt!