Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Chương 34 : Nhiệm vụ thứ năm (1) [Song càng, hai chương hợp nhất]

Ngày đăng: 16:52 27/05/20


Editor: @got7123456789



Beta: Ngạn Tịnh



Nhận xong toàn bộ kịch tình, Bạch Vi ôm trán, vốn tưởng rằng có Trường Xuân Công thì đến thế giới tiếp theo sẽ thoải mái hơn một chút, ai ngờ, đối thủ còn có bàn tay vàng lớn hơn cô. Thế giới trước, cô và Giang Mạc tu luyện Trường Xuân Công cũng mới chỉ sống qua hơn ba trăm năm, hai kẻ bệnh thần kinh này lại tồn tại gần 2000 năm. Đối phó với một cao thủ như vậy đã khó, bây giờ cô phải đương đầu với tận hai người, Bạch Vi cảm giác nhiệm vụ lần này rất khó giải quyết.



Lại thở dài, Bạch Vi mở to mắt, suýt chút nữa bị dọa đến ngất xỉu, ma quỷ trước cửa kính xe của cô là ai vậy? Đôi mắt đen sì, có lẽ do vừa mới khóc làm nhòe lớp phấn mắt, bộ mi giả cứng đờ rụng xuống phân nửa, đôi môi đỏ choét giống như vừa hút máu người, may mắn Bạch Vi có tố chất tâm lý mạnh mẽ, nếu không đã sớm sợ tới mức hét ầm lên. Nửa đêm nửa hôm, Kiều Bạch Vi trang điểm như vậy, không phải là muốn hù chết bản thân đi?



Bình tĩnh lại, Bạch Vi thở phào một hơi, vừa rồi thật đáng sợ. Đột nhiên, bên cửa xe vang lên tiếng gõ...



Bạch Vi thẫn thờ quay đầu sang, dự là sẽ thấy mặt quỷ kinh hoàng lần nữa nhưng không, cô gặp một tuyệt thế mĩ nam, Dung Khải.



Thấy Dung Khải mỉm vười với mình, Bạch Vi cảm giác gặp trực tiếp Dung Khải có tình khiêu chiến rất lớn, người đàn ông này quả thật vô cùng hoàn mỹ, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, đường nét khuôn mặt đẹp như tượng tạc, tất cả đặt chung một chỗ gây nên lực sát thương vô cùng lớn.



Có thể nói, Dung Khải là người đàn ông hấp dẫn nhất cô từng gặp, khó trách không một cô gái nào có thể thoát khỏi sự quyến rũ của anh ta, ngoại trừ Bạch Vi sau khi thức tỉnh trong kịch tình. Đã là phụ nữ, không ai có thể không rung động trước anh ta nhưng với Bạch Vi, từ cái nhìn đầu tiên, cô đã nhận ra sự giả dối và khinh thường trong đáy mắt anh ta. Có lẽ, anh ta rất dễ có được tình cảm của phụ nữ nên khi gặp họ, ánh mắt luôn mang theo tia khinh miệt. Đối với kẻ như này Bạch Vi cực kỳ khó chịu nhưng trên mặt vẫn cố giữ nụ cười xã giao, hạ cửa kính xe.



"Cần giúp đỡ sao?" Nhìn rõ khuôn mặt của Bạch Vi, Dung Khải nhíu mày, dường như không hề bị dọa, vẫn thản nhiên hỏi.



Giọng nói trầm thấp rõ ràng, Bạch Vi cảm giác người đàn ông này ngoại trừ đầu óc có vấn đề thì tất cả đều tốt. Hiện tại, hẳn là thời điểm Kiều Bạch Vi xảy ra tai nạn xe cộ, lần đầu tiên gặp Dung Khải.



Vốn Kiều Bạch Vi đang ở trên núi tham gia tiệc sinh nhật của bạn thân, cô tình cờ phát hiện ra bạn trai hẹn hò với cô được hai tuần ở sau lưng mắng cô là bạch liên hoa, nhất thời không khống chế được cảm xúc, cô một mình lái xe xuống núi, khóc đến mức mơ hồ, đâm vào một bụi cây ven đường. Bạch Vi đã sơm tỉnh táo, tránh gặp phải tai nạn nhưng rốt cuộc, Dung Khải vẫn xuất hiện đúng thời điểm.



"Cần, cảm ơn." Bạch Vi lập tức mang theo đồ đạc cần thiết trong xe ra, đi đến trước xe của Dung Khải, nhìn anh ta.



Thấy Bạch Vi hành động lưu loát, không hề mất tự nhiên, Dung Khải có chút kinh ngạc, cô gái này hoàn toàn không thèm để ý đến mình, thật giống như coi anh là không khí.



Bạch Vi không biết suy nghĩ lúc này của anh ta, cô đã xác định rõ mục tiêu của mình, không tiếp xúc với Dung Khải thêm nữa. Giang Mạc vẫn luôn xem cô như em gái, đám bạn trai trước kia đã làm giảm sự thân thiết giữa Giang Mạc và cô, nếu bây giờ thêm một Dung Khải, e rằng mối quan hệ của hai người sẽ chẳng thể cải thiện được. Hơn nữa, đối phương khinh thường phụ nữ làm cho cô cực kỳ khó chịu, trả thù là điều chắc chắn nhưng cô không muốn tự làm khổ bản thân phải đóng kịch với anh ta, tốt nhất nên tỏ rõ thái độ ngay từ đầu.



Trong kịch tình, Giang Mạc đã điều tra ra khắc tinh của Dung Khải và Yến Như Thị là bốn bức tranh "hoa trong gương, trăng trong nước", được lưu truyền từ hai ngàn năm trước. Nhưng anh chưa biết sử dụng bốn bức tranh này thế nào thì đã bị hai kẻ kia hại chết, cho nên lần này, Bạch Vi quyết định trước hết phải thu thập được bốn bức tranh, sau đó tìm hiểu cách dùng, áp chế hai kẻ bệnh thần kinh Dung Khải và Yến Như Thị.



Dung Khải sửng sốt trong giây lát, sau đó bật cười thành tiếng, kiểu phụ nữ như thế này lần đầu tiên anh gặp phải. Trước đây, cũng có nhiều cô gái chơi trò lạt mềm buộc chặt với anh nhưng trong mắt bọn họ không có sự trấn định như cô gái bây giờ. Thú vị, thật thú vị, để anh nhìn xem đối phương muốn giở chiêu trò gì.



Lên xe, Dung Khải lịch sự giới thiệu tên của mình, cũng hỏi tên Bạch Vi.



"Xin chào, tôi tên là Kiều Bạch Vi." Khuôn mặt Bạch Vi không có cảm xúc, nhàn nhạt nói: "Anh chỉ cần đưa tôi đến nội thành là được, cảm ơn."



Dung Khải nghe Kiều Bạch Vi nói chuyện lạnh lùng càng thêm tò mò, bắt đầu khởi động xe.
Trên khuôn mặt Yến Như Thị còn vương lệ, dường như cực kỳ sợ hãi, thấy Bạch Vi nhìn mình, lau nước mắt, kiên cường đi tới: "Xin chào Giang tiểu thư."



"Xin lỗi, tôi họ Kiều." Bạch Vi ngoài cười nhưng trong không cười, nói.



"Kiều? Cô không phải em gái Chủ tịch Giang sao?" Yến Như Thị kinh ngạc hỏi.



"Ai nói với cô tôi là em gái Chủ tịch Giang? Hai chúng tôi đã đính hôn từ nửa năm trước, hiện tại tôi là vị hôn thê của anh ấy. Thế còn cô? Tôi chưa từng gặp mặt cô, đột nhiền trở thành bạn gái của vị hôn phu của tôi, khiến tôi thật tò mò!" Bạch Vi dửng dưng nhìn Yến Như Thị, cô phát hiện Dung Khải và Yến Như Thị đúng là hai kẻ bệnh thần kinh mặt dày, cả ngày chỉ biết đóng kịch. Nếu để cho cô ta thật sự lấy danh bạn gái của Giang Mạc, lại thêm lí do cảm tạ ân nhân cứu mạng nên quấn lấy anh thì cho dù anh có lạnh nhạt với cô ta, cô ta cũng có cách để cho người ngoài hiểu lầm hai người bọn họ tình đầu ý hợp.



Trong kịch tình chẳng phải cũng thế này sao, Giang Mạc ngay từ đầu không hề có tình cảm đặc biệt với Yến Như Thị nhưng Yến Như Thị vẫn luôn bám lấy anh, tạo ra các tình huống trùng hợp bất ngờ khiến cho người ngoài đều nghĩ hai người là một đôi. Về sau, Giang Mạc biết tới thời điểm mình nên kết hôn, thuận theo tự nhiên ở cùng một chỗ với Yến Như Thị.



Biết rõ suy tính trong đầu đối phương, Bạch Vi quyết định chặt đứt từ gốc rễ, không cho cô ta có cơ hội phát triển.



"Vị... hôn thê?" Yến Như Thị rất ngạc nhiên, rõ ràng bọn họ đã điều tra tin tức, Kiều Bạch Vi chính là em gái trên danh nghĩa của Giang Mạc, như thế nào lại đột nhiên biến thành vị hôn thê? Sao lại thế?



"Đương nhiên, bác Lương, Tiểu Tống, nói cho vị tiểu thư tự xưng là bạn gái của Giang Mạc này, Bạch Vi là vị hôn thê của ai?" Bạch Vi khoanh tay trước ngực, biểu cảm cực kỳ châm chọc.



"Tiểu thư Bạch Vi đương nhiên là vị hôn thê của Chủ tịch, việc này mọi người đều biết, chỉ là không công bố ra bên ngoài thôi." Quản gia Lương trợn mắt nói dối, trong mắt ông, tiểu thư nhà mình tranh cãi với người ngoài, đương nhiên phải về phe tiểu thư!



"Là vị hôn thê." Tiểu Tống cũng nhanh chóng nói theo.



"Nghe thấy rõ chưa?" Bạch Vi nhìn y tá đang đứng bên cạnh, cười nói: "Vậy nên hiện tại có thể nói tôi biết tình hình vị hôn phu của tôi được chưa?" Bạch Vi cắn răng nói ba chữ "vị hôn phu".



Y tá lập tức thông báo chi tiết tình huống của Giang Mạc, còn giải thích thêm, lúc trước, bởi vì suy nghĩ cho bệnh nhân, muốn làm phẫu thuật càng sớm càng tốt nên họ mới hỏi cô gái này, cô gái nói là bạn gái của bệnh nhân, nói mọi hậu quả cô ấy sẽ chịu trách nhiệm nên bệnh viện mới chuẩn bị phẫu thuật, cho nên...



Cho nên hy vọng đừng truy cứu trách nhiệm của bệnh viện, Bạch Vi cũng hiểu điều này, không muốn phức tạp thêm, ngược lại còn cười nói với Yến Như Thị đang sững sờ: "Cảm ơn! Cảm ơn cô vì giúp vị hôn phu của tôi được phẫu thuật sớm nên đã nói dối."



"Không... không có gì." Nếu Giang Mạc không phải mục tiêu lần này của cô, cô mới không cần để ý. Hiện tại thì hay rồi, tự nhiên xuất hiện một vị hôn thê, hơn nữa người này còn là mục tiêu của Dung Khải, cô phải làm sao bây giờ? Vở kịch cô khổ tâm lên kế hoạch đã không có tác dụng, Yến Như Thị có chút phiền lòng, sau đó lặng lẽ gọi điện thoại cho Dung Khải.



Kỳ thật nếu là người khác, Bạch Vi sẽ không có phản ứng lớn như vậy, việc Giang Mạc bị thương chắc chắn có liên quan đến Yến Như Thị, hiện tại lại không biết xấu hổ tự xưng là bạn gái Giang Mạc. Vì để có chút quan hệ với Giang Mạc mà không từ thủ đoạn hại anh phải nằm trong phòng phẫu thuật, cô thật muốn hỏi Yến Như Thị, chơi đủ chưa? Lần này Giang Mạc may mắn, lần sau, xảy ra chuyện gì bọn họ có thể chịu trách nhiệm sao? Hai ngàn năm qua, không biết có bao nhiêu người vô tội vì bọn họ mà chết oan uổng, thật sự là quá phận!



Không ngờ rằng một lúc sau Dung Khải cũng xuất hiện, tỏ vẻ chính mình đang đi ngang qua, tiến đến chào hỏi Bạch Vi.



"Thật trùng hợp, không ngờ cô cũng ở đây, đã có duyên như vậy chi bằng kết bạn với nhau."



Trùng hợp cmn! Nhìn khuôn mặt đẹp đẽ kia, Bạch Vi có xúc cảm muốn tát một phát!