Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Chương 43 : Nhiệm vụ thứ sáu (3)

Ngày đăng: 16:52 27/05/20


Editor: Pn Pn/ Phuong_Virgo



Về đến nhà, Bạch Vi phát hiện Viên Sĩ Thịnh đang ngồi trên ghế ngủ gật, ngủ đến chảy cả nước miếng, bộ dáng kia nhìn qua thật ngốc. Bạch Vi đỡ trán, tên ngốc này có thể ăn, có thể ngủ, có thể gặp rắc rối, theo kịch tình nếu không có Dương Bạch Vi luôn đi theo phía sau dọn dẹp hậu quả cho hắn, hắn sớm đã bị người ta đánh chết không biết bao nhiêu lần. Hắn khỏi bệnh không những không đối xử tử tế với cô mà còn bức cô vào chỗ chết, thật vô lương tâm, càng nghĩ Bạch Vi càng nắm chặt tay.



Đột nhiên, cô tát thật mạnh vào mặt Viên Sĩ Thịnh, hắn bừng tỉnh, đáy mắt theo bản năng xẹt qua tia ngoan độc, Bạch Vi nhướng mày, xoa mặt hắn, thân thiết hỏi: "Làm sao vậy, khờ bảo gặp ác mộng à?"



Nghe cô hỏi, biểu cảm theo bản năng kia của Viên Sĩ Thịnh biến mất, lại khôi phục bộ dáng ngốc nghếch lúc trước, khóc nức nở: "Ô, ô đau quá..."



"Không đau, không đau, vừa rồi có con muỗi muốn cắn khờ bảo, ta đã đánh chết nó rồi, mau ngủ đi." Bạch Vi thuận miệng nói bừa, cô cũng không thể nói thẳng với hắn là nhìn không vừa mắt nên muốn đánh.



Nhìn Viên Sĩ Thịnh một giây trước còn nước mắt lưng tròng, ngay lập tức đã có thể đi vào giấc ngủ tiếp, Bạch Vi đảo mắt, không quan tâm đến hắn nữa, leo lên giường đi ngủ. Tuy rằng cô vẫn trói chặt Viên Sĩ Thịnh nhưng cách một khoảng thời gian cô sẽ nới lỏng dây để hắn không tàn phế được.



Một đêm mộng đẹp.



Ngày hôm sau, thím Lan nhà bên cạnh kích động chạy về phía đông trấn nhỏ, đoán chừng có chuyện gì xảy ra, Bạch Vi kéo thím Lan lại, tò mò hỏi.



"Ôi chao, Bạch Vi cô chưa nghe gì à, cái tên Tiền Vĩ của cửa hàng phế liệu...haiz, tôi thật không thể nói ra, sợ làm bẩn lỗ tai của cô..." Thím Lan biểu cảm muốn nói lại thôi.



Bạch Vi biết đại sự hôm qua đã thành, bằng tính cách hung hãn và giọng nói vang dội của vợ Tiền Vĩ, chỉ sợ toàn bộ thôn trấn xung quanh đều biết, ai cũng như thím Lan giả vờ như không có chuyện gì rồi kéo cả đám qua xem náo nhiệt. Bởi vì Viên Sĩ Thịnh vẫn luôn khóc đòi gặp Thanh Thanh, nếu hôm nay vẫn để hắn ở nhà một mình không có người trông, Bạch Vi sợ khi cô trở về ngay cả chỗ ngủ cũng không còn, vì thế cô đưa Viên Sĩ Thịnh đi theo.




Lời còn chưa nói hết đã bị Bạch Vi cắt ngang, "À nghe nói làm khuân vác gần bến tàu một ngày được trả lương 50 đồng, tôi cũng không cần nhiều như thế, Sĩ Thịnh giúp cô bán hàng, mỗi ngày cô cho tôi 30 đồng là được rồi." Bạch Vi bày ra dáng vẻ thương lượng.



Nguyễn Thanh Thanh lại bị chọc tức một lần nữa, rõ ràng cô vừa muốn cho người phụ nữ này Viên Sĩ Thịnh là chủ động làm việc giúp cô, không ngờ lời còn chưa nói hết đã bị chặn ngang, còn đòi 30 đồng một ngày, hiện tại cô rất cần tiền, không nên tốn kém cho tên ngốc mới phải.



"À, để tôi đi xem Sĩ Thịnh làm việc như thế nào. Thật chăm chỉ đấy, còn tiền lương không vội, cuối tháng cô trả tôi là được." Nói xong, Bạch Vi rời đi, bỏ lại Nguyễn Thanh Thanh tức giận dậm chân tại chỗ.



Cô ta thật sự muốn tên ngốc kia hằng ngày đến đây làm việc? Còn muốn đến cuối tháng, nghĩ cũng thật hay! Nguyễn Thanh Thanh oán hận nghĩ, nếu không phải thương cảm cái tên ngốc có loại vợ này, cô mới không thèm quan tâm hắn. Vốn tưởng rằng được sức lao động miễn phí, ai dè vợ hắn thấy có lợi liền chiếm, khó trách về sau vì tiền lại làm ra chuyện ghê tởm như thế!



Mà lúc này, một chiếc xe ô tô màu đen đi vào trấn, ngang qua cửa nhà Nguyễn Thanh Thanh, Viên Sĩ Thịnh đang vui vẻ bày chậu hoa, không nhận ra có xe, nếu Bạch Vi không nhanh tay lẹ mắt giữ chặt hắn, hắn suýt chút nữa đã gặp tai nạn.



"Lái xe cái kiểu gì đấy? Không thấy có người sao?" Bạch Vi tức giận nói, nếu Viên Sĩ Thịnh chết, cô còn biết ngược ai đây?



"Thật xin lỗi." Thanh âm trong trẻo từ xe ô tô truyền ra, ngay lập tức cửa kính xe hạ xuống, đập vào mắt Bạch Vi là một khuôn mặt tuấn tú, lãng tử.



Nhìn thấy rõ khuôn mặt kia, Bạch Vi sửng sốt, trong lòng đột nhiên dâng lên tia cảm xúc khó tả, cho nên cô không nhìn thấy khi Nguyễn Thanh Thanh gặp người đàn ông này, hai mắt tỏa sáng.



Cuối cùng đã đến!