Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Chương 75 : Nhiệm Vụ Thứ Chín (1)

Ngày đăng: 16:52 27/05/20


Editor: Ngạn Tịnh.



Không biết virus từ đâu tới thổi quét toàn bộ thế giới, ngay lúc đầu mọi người không coi trọng lắm, xem trên tin tức thấy có tin người bị cắn sẽ bị lây, cũng chỉ xem nó như một tin tức xa lạ không liên quan, ai có thể ngờ được trong thời gian một tháng ngắn ngủi, chuyện người cắn người đảo mắt đã xảy ra bên cạnh mình. Cái loại virus này bắt đầu mọi người gọi nó là virus dvirus, ý là loại độc di truyền lây qua đường sinh dục, người trúng độc này căn bản không có thuốc nào cứu được, hơn nữa giết không chết, đánh không tàn, mặc kệ thân thể không trọn vẹn đến trình độ nào, trong đầu người bị trúng virus chỉ có một ý niệm, chính là ăn, máu thịt con người có lực hấp dẫn trí mạng đến chúng, người bị máu thịt con người cuốn hút đã không thể gọi là người, bọn họ không có cảm tình, không thể suy nghĩ, chỉ còn bản năng cắn nuốt, bản năng sử dụng bọn họ, chỉ có thể xem như người vô dụng, đương nhiên, mọi người càng quen gọi chúng là zombie.



Virus có tính lây bệnh rất mạnh, gần như chỉ cần tiếp xúc với máu của nó, trải qua vài thời giờ ủ bệnh, con người sẽ hoàn toàn đánh mất lý trí, nhưng con người cũng không có cách gì chữa khỏi, cho nên zombie ngày càng nhiều, phạm vi sống của con người cũng bị thu nhỏ, cuối cùng tận thể bùng nổ toàn diện.



Gần như là cách một ngày sau tận thế, Thiệu Bạch Vi liền mất liên hệ với cha mẹ mình ở nước ngoài xa xôi, toàn diện giao thông nơi thành thị đều tê liệt, điện thoại gọi không được, mỗi người đều cảm thấy bất an, vốn trên ti vi còn thu được vài tin tức linh tinh, nhưng ngay sau đó không lâu, điện toàn thành phố cũng mất dần, thậm chí ngay cả hệ thống cung cấp nước cũng ngừng. Lúc ấy Thiệu Bạch Vi đang cùng Lê An An trốn ở trong biệt thự nhà mình, hai cô gái nhỏ đừng nói đáng thương đến chnwgf nào, cũng may Thiệu Bạch Vi có vẻ trạch, thức ăn chứa đựng trong nhà cũng nhiều, nhất thời hai người cũng không có vấn đề gì lớn lao, nhưng mỗi người đều biết tình huống như vậy căn bản không thể chống đỡ được bao lâu.



Mà đúng lúc này, Lê An An bắt đầu hôn mê, toàn thân đỏ lên bóng bừng, rất giống trạng thái ban đầu khi hóa zombie trên TV miêu tả. Lúc ấy, Thiệu Bạch Vi chỉ biết không tốt, lập tức trói Lê An An lại, dợi ước chừng hai ngày một đêm, Lê An An tỉnh, Thiệu Bạch Vi phát hiện cô ta cũng không giống như trong TV, hai mắt trở nên vàng úa, nước dãi vương vãi, đánh mất lý trí hay gì đó, trái lại rất tỉnh táo, thậm chí còn hoàn toàn không phù hợp khoa học lấy lửa ra đốt dây thừng.



Thiệu Bạch Vi vừa nhìn thấy ngọn lửa nhỏ nhảy ra từ trong lòng bàn tay của Lê An An, lần đầu tiên trong đời cô có biểu tình khoa trương đến như vậy, bởi vì đó thật sự vượt qua khỏi nhận tri của cô, cô không rõ sao có người đang êm đang đẹp có thể biến ra lửa được, rất khoa học viễn tưởng!



Nhưng bởi vì Lê An An có bất thường, hai cô gái trẻ mới rốt cuộc cứng gan bắt đầu đi ra bên ngoài, hơn mười ngày nhốt trong biệt thự, hai cô bức thiết muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Thiệu Bạch Vi không có bản lĩnh thần kỳ như Lê An An, chỉ có thể tự mình tìm lấy một cây bóng chày từ trong nhà, cầm trong tay, nhìn thấy sinh vật không rõ liền đánh một gậy xuống. Lúc Lê An An còn đang thét chói tai không ngừng, Thiệu Bạch Vi đã sớm một thân đầy máu, chính là thứ gọi là chó không sủa là chó cắn, người trầm mặc lúc bùng nổ lên cũng đặc biệt khủng bố.



Mà trùng hợp lúc này zombie đều là loại da thúi máu trắng, hành động chậm chạp, động tác của Thiệu Bạch Vi có vẻ linh mẫn, tránh trên né dưới có thể ngăn cản được chúng nó một chút, nhưng loại phương pháp này thật sự rất cố hơi sức, chờ sau đó Thiệu Bạch Vi tìm được bí quyết từ thời gian ẩu đả, cô phát hiện chỉ cần đập nát óc đám quái vật này, chúng sẽ không thể nhúc nhích nữa, đánh chỗ khác thì chẳng ăn thua, bởi vì đám quái vật này dù không có tay không có chân, cũng có thể lăn lết trên mặt đất, nhìn cực kỳ ghê tởm.



Mà Lê An An ở bên cạnh vẫn đang không ngừng hét to, không có một chút tác dụng gì đáng nói, thiếu chút nữa khiến hai người bị đàn zombie vây quanh, trực tiếp bức hai người vào trong một khu dân cư, nơi đó có không ít người đang trốn tránh, có nam có nữ, có già có trẻ, nhìn đều xanh xao vàng vọt. Dựa theo ý tứ của Thiệu Bạch Vi là không cần quan tâm những người này, dù sao bọn họ không quen cũng chẳng thân, hai cô cũng không có nhiều thức ăn đến vậy, nhiều lắm chỉ có thể duy trì được hai ngày. Cô cũng không phản đối cứu người, nhưng cô sẽ đặt bản thân lên trước người xa lạ, huống chi một chén gạo dưỡng ơn, một đấu gạo nuôi thù, tuy Thiệu Bạch Vi là một người câm, nhưng cũng không phải đứa ngốc.
Lê An An thật cao hứng, cảm thấy khẳng định là lòng tốt của mình đã được hồi báo.



Nhưng là, ở một buổi tối nào đó, sau khi mọi người ăn xong cơm chiều lại đột nhiên cảm thấy đầu óc mơ hồ, hôn mê bất tỉnh tại chỗ, sau khi tỉnh lại thế nhưng phát hiện mình bị người trói lại, mà đám cướp bóc kia lại xoa xoa tay đứng ở bên cạnh, nhe răng cười khiến người buồn nôn.



Lúc ấy trái tim Thiệu Bạch Vi cũng trầm xuống, cô biết hẳn là cô sẽ không trốn được, chung quanh vang lên tiếng thét chói tai của những người phụ nữ, lúc đầu trong đội ngũ của Lê An An phụ nữ chiếm đa số, nhưng Lê An An đâu rồi? Cô cũng không có nhìn thấy bóng người Lê An An...



Thiệu Bạch Vi nhìn những người đó lôi kéo áo quần của mình, nhưng cô lại không phát ra được tiếng nói nào, một chút tiếng cũng không phát ra được, vì sao chứ? A! Đúng rồi, cô là một người câm, câm sao có thể phát ra tiếng chứ?



Đợi đến lúc sắp bị lột sạch sẽ, Thiệu Bạch Vi không tự giác toàn thân bắt đầu sẵn sàng chiến đầu, không muốn, cô không muốn, cô tuyệt đối không muốn, tuyệt đối!



Dư quang khóe mắt, miết đến bên mấy người phụ nữ mặt xám như tro tàn bên cạnh, Thiệu Bạch Vi giãy giụa càng mãnh liệt hơn. Ngay khi người bên cạnh sắp xúc phạm đến cô, hai mắt Thiệu Bạch Vi bỗng nhiên trở nên đỏ rực, một khu vực nho nhỏ này bỗng dưng bắt đầu vặn vẹo, Thiệu Bạch Vi nhìn thấy đám đàn ông đang nhìn mình cười đến chảy nước miếng kia bỗng trở nên sợ hãi, bị không gian hỗ loạn chèn ép thành một bãi bùn, người chung quanh cũng không ngoại lệ. Thiệu Bạch Vi tiến cấp, đáng tiếc tinh lực của cô đã hao hết, mùi máu tươi lại đưa tới một đám zombie, Thiệu Bạch Vi bị xé xác...



Trước khi chết, trong thoáng chốc cô dường như nhớ tới trước khi hôn mê đã nghe được một câu----



Người không có lòng tốt thì nên chết...