Nhiên Nguyệt Chi Ngộ

Chương 2 :

Ngày đăng: 18:29 19/04/20


“Phong Lâu chủ.”



“Huyền công tử.”



Mở cửa ra, nhìn thấy người tới, Phong Khiếu Nhiên vội vàng mời người vào phòng.



“Phong Lâu chủ, viên thuốc hôm qua ta đưa cho ngươi, không biết phu nhân ăn vào có thấy chỗ nào không ổn không?” Vừa bước vào phòng, Huyền Ngọc hỏi. Nhìn thấy Huyền Ngọc, Cô Nhiên đang nằm trên giường liền ngồi dậy hành lễ.



“Đa tạ Huyền công tử đã tặng dược. Cô Nhiên không thấy có chỗ nào không tốt. Làm phiền Huyền công tử phải quan tâm.” Hôm nay sắc mặt Cô Nhiên đã tốt lên rất nhiều, hắn cảm kích nói, cũng chuẩn bị xuống giường.



“Cô công tử không cần đa lễ.” Huyền Ngọc đến bên giường ngăn lại động tác của Cô Nhiên, cũng bắt mạch cho hắn một lần nữa. Xem ra người bình thường ăn viên thuốc kia cũng không làm sao cả.



“Huyền công tử, loại thuốc kia có thật là có thể giúp cho vết thương của thê tử ta không bị tái phát nữa không?” Nắm lấy tay Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên lo lắng hỏi lại một lần nữa. Nếu thật có thể như thế, dù bắt hắn phải trả bất cứ giá nào cũng đáng.



“Phong Lâu chủ yên tâm. Bảy ngày sau, ta đảm bảo vết thương của Cô công tử sẽ khỏi hoàn toàn.” Huyền Ngọc nhìn vào hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người, cũng nhân cơ hội này quan sát hai người kỹ hơn. Vẻ ngoài của Cô Nhiên này không giống Phong Khiếu Nhiên lắm, họ thật sự là phụ tử thân sinh sao?



“Huyền công tử?” Thấy người này cứ nhìn chằm chằm vào mình, Cô Nhiên thấy khó hiểu mà lên tiếng. Hôm qua người này cũng nhìn hắn bằng ánh mắt ít nhiều cũng có chút tra xét như vậy. Quay sang nhìn Tiêu, quả nhiên thấy hắn cũng có vài phần nghi hoặc.



Thu hồi ánh mắt, Huyền Ngọc nói ra mục đích đến đây: “Phong Lâu chủ, thân mình chủ tử nhà ta không được tốt lắm, muốn tìm một nơi thoải mái một chút để điều dưỡng. Huyền Ngọc có một yêu cầu quá đáng, muốn quấy rầy Phong Lâu chủ một chút, không biết chúng ta có thể đến Thích Nhiên lâu của Phong Lâu chủ mấy ngày không?”



Phong Khiếu Nhiên vừa nghe xong liền nói ngay: “Huyền công tử nói quá lời rồi, sao có thể nói là quấy rầy được. Phong mỗ vạn phần chào đón chủ tử ngươi đến Thích Nhiên lâu.”



“Vậy thì tốt quá. Nếu Phong công tử đã nói vậy rồi, hôm nay chúng ta có thể đi ngay.” Huyền Ngọc nở nụ cười, thế này các chủ tử hẳn sẽ vừa lòng.



“Huyền công tử, vậy lát nữa chúng ta sẽ lên đường. Từ nơi này đến Thích Nhiên lâu mất khoảng mấy ngày đường, sớm đi một chút cũng tốt.” Nghe thấy Huyền Ngọc nói thân mình chủ tử hắn không tốt, Cô Nhiên có loại cảm giác đồng bệnh tương lân. Không đợi cha mở miệng, hắn đã quyết định ngay.
“Tranh… Ngươi đừng khiến ta phải hận ngươi… Đừng khiến ta  phải hận ngươi…”



“Ha ha… Ha ha ha… Tranh… ta không hiểu vui hoan là gì, yêu là gì… Ta chỉ biết một điều… Hắn phải ở bên cạnh ta… Chẳng sợ phải tìm khắp nơi… phải tìm ở cả lục đạo luân hồi… ta cũng phải tìm cho bằng được hắn… Ta không muốn làm Nanh gì đó, ta chỉ muốn làm Phong Nhi của hắn đời đời kiếp kiếp…”







“Nguyệt Nhi… Nếu phải rời xa Nguyệt Nhi, phụ hoàng tình nguyện hồn phi phách tán…”



“Nguyệt… Có thể được ôm đệ thế này, dù chết cũng cam nguyện…”



“Nguyệt… Ta chưa bao giờ nghĩ, cũng chưa khi nào dám nghĩ… đệ lại cho phép ta… cho phép ta thân cận với đệ lúc vô cùng thanh tỉnh thế này… Nguyệt… lúc này đệ cho phép ta… là đủ rồi… đủ rồi…”



“Thất ca… có thể cho đệ gọi huynh là Nguyệt không… Đệ chỉ muốn gọi huynh như vậy một lần thôi… thất ca…”



Tại sao đột nhiên lại nói như vậy chứ? Đôi mắt Hàn Nguyệt bắt đầu đỏ lên.



“Nguyệt Nhi!”



“Nguyệt… đệ làm sao vậy? Nguyệt! Nguyệt?”



“Chủ tử… người… người đừng làm ta sợ…”



Thân mình được người ôm lấy, cách một lớp quần áo, cảm giác những bàn tay run rẩy truyền đến. Vừa rồi bên tai vang lên lời nói của hai người kia, cả những lời của Nanh, những lời mà mấy người trước mắt này nói cách đây không lâu nữa… Tất cả đều không khống chế được mà cứ tràn ngập trong đầu…