Nhiên Nguyệt Chi Ngộ
Chương 4 :
Ngày đăng: 18:29 19/04/20
“Nguyệt Nhi!”
“Nguyệt!”
“Chủ tử!”
Thấy người đã trở lại, mấy người bên trong xe khẩn trương nhìn hắn.
“Huyền Ngọc, Huyền Thanh, đi thẳng đến Thích Nhiên lâu.” Một lần nữa nằm trên xe, Hàn Nguyệt gối đầu lên đùi Ti Hoài Ân rồi nhắm mắt lại, tiện thể cho một bàn tay vào trong tay áo phụ hoàng để sưởi ấm.
“Nguyệt Nhi! Nói cho phụ hoàng biết, vừa rồi con làm sao vậy?” Ti Ngự Thiên cầm lấy bàn tay kia, rất lạnh, nhưng hắn thấy dường như nó còn lạnh hơn bình thường.
Vung tay lên, xe ngựa bị một tầng mây mù vây quanh. “Ta muốn ngủ.” Lời vừa nói ra, bốn người đều chấn động.
Thấy mấy người kia vẫn chậm chạp không làm gì cả, ánh sáng rực rỡ trong con ngươi Hàn Nguyệt toả ra. “Ta muốn ngủ.” Thanh âm đã trầm xuống.
“… Nguyệt muốn ngủ bao lâu?” Ti Lam Hạ khẽ cắn vành tai Hàn Nguyệt, mi mắt buông nhẹ xuống che giấu sự bất an và kích động.
“Sáng mai sẽ tỉnh.” Chữ cuối cùng bị người kia ngậm vào miệng. Hé miệng ra, Hàn Nguyệt để mặc cho chiếc lưỡi kia xâm nhập nhanh chóng, quần áo bị người cởi. Giữ lại người muốn ngậm vào hạ thân mình, Hàn Nguyệt nhìn vào hai mắt phụ hoàng.
“Nguyệt Nhi… Hơn trăm năm rồi, con vẫn muốn kiên trì sao?” Nhìn ra thắc mắc trong lòng Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên rời mình khỏi đôi môi đỏ mọng kia. Chỉ cần có thể được ở cùng người này, hắn sao phải để ý đến những việc bình thường đó? Ở Chung Sơn trăm năm, ở nhân thế cũng là hơn vạn năm, năm người họ, đã sớm hợp lại thành một thể thống nhất.
Bỏ hai chân Ti Lam Hạ đang ở hai bên người mình, Hàn Nguyệt chủ động mở hai chân mình ra mà mời mọc.
“Nguyệt…?” Thanh âm Ti Lam Hạ run run, không thể nào… Nguyệt… Nguyệt sao có thể cho mình làm vậy với đệ ấy? Không thể nào… Hắn… Hắn không tin… Nguyệt… Nguyệt sẽ không cho phép mình…
“Không muốn?” Thanh âm Hàn Nguyệt trầm xuống, Ti Lam Hạ không dám tin nhìn đối phương, ngực không thể áp chế được mà phập phồng mãnh liệt. “Nguyệt…” Hắn có thể thật sao…
“Không muốn?” Hàn Nguyệt hỏi lại một lần nữa, trong mắt đã có ánh đỏ tụ lại.
“Đúng vậy.”
Phong Khiếu Nhiên thản nhiên trả lời câu hỏi của Ti Hoài Ân. Nếu Nhiên mà thích người khác, chắc chắn hắn sẽ giết tên kia. Hắn muốn độc chiếm hoàn toàn mọi thứ về Nhiên. Người kia là một người xuất sắc như vậy, đương nhiên càng dẫn đến sự độc chiếm của người khác, huống chi mấy người này còn thuộc hoàng tộc.
“Nguyệt là người không hề thấy vướng bận gì với thế gian này, dù là quyền thế, tiền tài, danh lợi… thậm chí là bản thân mình, huynh ấy cũng chẳng để trong lòng. Nguyệt giống một cơn gió vậy, lúc nào cũng có thể bay đi, huynh ấy… còn là người vô cùng tôn quý, cho dù có đang ở trước mặt huynh ấy cũng sẽ thấy huynh ấy đang cách mình rất xa. Thiên hạ này, chẳng ai có thể níu giữ được huynh ấy. Yêu thương một người như vậy, đâu còn tâm lực để ý đến những điều khác. Chỉ cần có thể để huynh ấy nhìn mình nhiều hơn một chút, dùng năng lực của bản thân để có được một góc trong tim huynh ấy đã là một việc vô cùng hạnh phúc. Bọn ta chỉ mong muốn Nguyệt nhìn thấy sự tồn tại của mình thôi.”
Cô Nhiên nghe xong, có chút cay mũi, tiếng lòng của Ti Hoài Ân làm hắn biết đường tình của mấy người này thật gập ghềnh, trắc trở, tình cảm của mấy người đó dành cho người thương không hề mong muốn được đáp lại. So sánh với chuyện của mình, Cô Nhiên thấy đường đi của cha và mình bằng phẳng hơn nhiều, cũng hạnh phúc rất nhiều.
“Ha ha… trông bộ dạng này của hai người, cảm thấy chúng ta rất đáng thương sao? Những người có thể đứng cạnh Nguyệt chỉ đếm được trên đầu ngón tay, có thể được Nguyệt xem trọng lại càng hiếm có, mà chúng ta có thể gần gũi Nguyệt, động chạm vào Nguyệt, có thể nắm bắt được tâm tư Nguyệt, cái này không phải là phúc khí, là trời cao ân sủng chúng ta sao?”
“Các ngươi rất yêu hắn.” Không nhìn thấy được một chút khổ sở trên mặt người này, có chăng cũng là cảm tạ, Cô Nhiên xúc động nói.
“Yêu… Từ lâu huynh ấy đã là máu của chúng ta, thịt của chúng ta, có thể nhìn thấy huynh ấy mới biết là mình vẫn đang sống.” Nhìn hai người kia ôm chặt lấy nhau, Ti Hoài Ân đứng lên. “Hai ngươi chẳng phải cũng là máu thịt của nhau sao? Chỉ dùng một từ “yêu”, các ngươi có cảm thấy đủ không?” Nguyệt… Vì sao lại muốn biết thích là gì? Huynh đã sớm dung nhập vào xương cốt của chúng ta, là tất cả để chúng ta tiếp tục sống. Xốc màn xe lên, nhìn người đang ngủ say, Ti Hoài Ân nhẹ nhàng lên xe. Nguyệt, nhìn huynh, tâm ngọt đến mức đau, chỉ cần chúng ta biết thích là gì, yêu là gì là được rồi… Huynh chỉ cần nguyện ý cho chúng ta vĩnh viễn bên cạnh huynh thôi…
“Tiêu, ta muốn biết một chút chuyện của họ.”
“Hâm mộ họ sao?”
“… Không… Ta có cha rồi, chỉ là tò mò, muốn biết nhiều hơn chuyện giữa họ thôi.”
“… Nhiên… Nếu trước kia cha không bỏ ngươi ở sau núi, ngươi có yêu thương ta thế này không?”
“… Có chứ… Ta là cốt nhục của cha, mà cha… nhất định là Tiêu của ta, chỉ có cha mới có thể làm cho nơi này loạn nhịp thôi.”
Ấn tay lên ngực, Cô Nhiên ngửa đầu hôn lên đôi môi dày của cha, cha… dù cho có thế nào, Nhiên Nhi cũng sẽ cùng cha triền miên cả đời… không… là vĩnh viễn, là mãi mãi.
Cạnh đống lửa, Huyền Ngọc và Huyền Thanh đã không còn ở đó từ lâu, chỉ còn lại hai nam tử đang ôm hôn nhau, thân ảnh hai người in bóng trên xe ngựa, rồi dần dần hợp lại làm một.