Nhiên Nguyệt Chi Ngộ

Chương 6 :

Ngày đăng: 18:29 19/04/20


“Nguyệt công tử, ngươi tỉnh rồi?”



Mắt mở to hết cỡ rồi vẫn chưa thấy mấy người kia ở cạnh mình, Hàn Nguyệt nhăn mi lại.



Thấy Hàn Nguyệt không tỏ vẻ tức giận, Cô Nhiên tiếp tục nói: “Nguyệt công tử, ngươi mê man suốt một ngày, bọn họ mới vừa rồi vẫn luôn ở bên cạnh ngươi. Lần này ngươi làm họ sợ hãi lắm đó. Ta cho họ uống một chút thuốc để bình tĩnh lại, rồi để họ nghỉ ngơi rồi. Ta sợ công tử còn chưa tỉnh lại, mấy người đó đã không chịu nổi mà ngất luôn.”



Nghe đến đó, Hàn Nguyệt ngồi dậy chuẩn bị xuống giường, sau lại bị một người ngăn cản, giương mắt lên nhìn, ánh sáng trong mắt Hàn Nguyệt lưu chuyển.



“Nguyệt công tử, mấy người họ không sao đâu, chỉ cần ngủ một giấc là ổn thôi, còn ngươi, phải điều dưỡng thêm mấy ngày.”



Chuyện xảy ra hôm nay làm hắn hiểu được mấy người này không phải phàm nhân. Tình cảm của mấy người đó cũng làm hắn cảm động không thôi, cũng làm hắn không để ý đến chuyện gì khác mà đến đây.



“Họ ở đâu?” Hàn Nguyệt vừa mới hỏi xong, liền cảm nhận ngay được bốn người đang ở cách vách, đứng ngay dậy, ngay cả giày cũng chưa xỏ, đi luôn.



“Nguyệt công tử!” Tiếp tục ngăn người lại, tuy rằng rất sợ hai con mắt màu đỏ kia nhưng Cô Nhiên vẫn lấy hết dũng khí ấn người kia ngồi xuống giường: “Nguyệt công tử… Chúng ta trò chuyện một chút.”



Hàn Nguyệt nhìn Cô Nhiên, giống như hỏi: Trò chuyện cái gì?



“Nguyệt công tử… Ta nghe Ti công tử nói… Mỗi lần người phát bệnh đều để mọi người ở cùng ngươi, nhưng hôm nay… sao ngươi lại đuổi họ ra ngoài?” Không muốn phải nhìn bộ dạng thê thảm của mấy người kia nữa, Cô Nhiên xung phong nhận việc dò la tình hình. Đương nhiên, hắn cũng muốn biết, ở cùng là ở cùng như thế nào.



“Bọn họ không phải công cụ.” Thanh âm Hàn Nguyệt không mang theo chút không vui mà là lạnh lùng.



“Công cụ?” Cô Nhiên không hiểu. “Sao Nguyệt công tử lại nói vậy?”



“Bọn họ không phải công cụ giảm đau của ta.” Dường như nhớ tới điều gì đó, con ngươi Hàn Nguyệt giống như muốn xuất huyết.



Cô Nhiên ngây ngẩn cả người. Hắn không nghĩ ý của người này lại là như vậy. Cố gắng bình tĩnh lại, Cô Nhiên ngồi xuống giường, nhìn vào con ngươi màu đỏ kia. Thấy biểu tình của Cô Nhiên, Hàn Nguyệt tựa mình vào đầu giường, giống như đang lắng nghe hắn tiếp tục nói.




Cửa bị người đẩy ra, bốn nam tử mang tâm tình kích động đi đến, trên mặt vương đầy lệ nhìn Hàn Nguyệt đang ở trên giường. Thấy mấy người vào phòng, Cô Nhiên lặng lẽ rời khỏi. Bên ngoài cửa, một nam tử đứng đó mở rộng hai tay, Cô Nhiên chạy ào vào lồng ngực người đó.



“Nhiên, ta cảm thấy mình thật may mắn.” Mấy người kia cùng yêu thương một người như thế, cũng thật là phải chịu đựng nhiều thứ.



“Tiêu… Ngươi… Ngươi ôm ta được không…?” Đột nhiên lại muốn… muốn cùng cha hoan ái.



“Cung kính không bằng tuân mệnh!” Ôm chặt lấy người yêu, Phong Khiếu Nhiên chạy vội về Khiếu Nhiên cư.



Trong phòng, mấy người đang khóc thấy Hàn Nguyệt càng lúc càng mặt lạnh cũng không sao khắc chế được. Phất tay một cái, cả căn phòng lai bị sương trắng bao phủ. Hàn Nguyệt kéo vài người lên giường, không vui mở miệng: “Ngủ!”



Hạ mạn xuống, có người nói: “Nguyệt, nói lại một lần nữa được chứ, nói lại một lần nữa đi… Thích…”



“Ưm… Thích…” Thanh âm có chút áp lực.



“Nguyệt Nhi… ta thì sao?”



“A… Thích… Ưm…”



“Nguyệt… ta cũng muốn nghe…” Thanh âm trong trẻo lạnh lùng giờ cũng nồng đậm tình dục.



“Ưmm.. Thic… Ư… Thích…” Thanh âm đứt quãng, không sao nói rõ được.



“Nguyệt… Sau khi tỉnh lại… thì nói với ta…”



Nuốt lấy thanh âm kia vào trong miệng, hắn lần đầu tiên theo đuổi dục vọng của mình, nhấm nháp lấy thân thể làm hắn mê muội này.