Nhiễu Chỉ Nhu

Chương 11 :

Ngày đăng: 19:26 20/04/20


Chương Hoa vô cùng vô tội mở to hai mắt, giả vờ nhu mì ngã vào ngực Tố Tu, “Ô hô”, “Ô hô” kêu đau.



Tố Tu cắn răng, rống lên càng lớn tiếng với hắn: “Ngươi vô duyên vô cớ chạy tới làm gì? Loại yêu quái cấp thấp này, chẳng lẽ ta không đối phó được? Phải nhờ ngươi tới vướng tay vướng chân?”



Chương Hoa sợ hết hồn, sợ y nhìn ra tự hắn dùng khổ nhục kế, vội vàng nhắm mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Không có cách nào a, ta vừa thấy ngươi gặp nguy hiểm, trong đầu một mảnh trống rỗng. Đợi khi phục hồi tinh thần lại đã đứng trước người ngươi rồi.”



Sau khi Tố Tu nghe xong, giận giữ trong mắt càng tăng, tiếp tục mắng: “Ngươi nổi điên làm gì? Đường đường là một Hồ vương, bị cái loại yêu quái cấp thấp cắn cho nửa sống nửa chết, có mặt mũi lắm sao? Ngươi có phải bị té hư đầu rồi không? Ngươi...”



Chương Hoa bị y mắng đến ngẩn ra, rốt cục không nhịn được mở miệng nói: “Tố Tu, ta cho đến bây giờ chưa từng nghe ngươi nói nhiều như vậy.”



Tố Tu ngẩn người, lúc này mới giật mình thấy mình thất thố, vội ngưng nói. Nhưng tức giận trong lòng y chưa tiêu, quả thật hận không thể bỏ hồ ly đần lại một mình, không để ý tới nữa.



Sau khi do dự một chút, lại từ trong ngực móc ra một bình sứ, nhét một viên thuốc vào trong miệng Chương Hoa, sau đó ôm hắn rời khỏi Vô Hạ Sơn.



Dọc đường đi, Tố Tu từ đầu đến cuối nhăn mày, con ngươi đen u ám, thần sắc biến đổi bất định. Lúc thì y tức giận Chương Hoa hoàn toàn không yêu quý đến tính mạng, không hiểu sao lại chạy ra để bị thương, lúc thì vừa tức mình dễ bị hắn đảo loạn tâm trí, không còn trấn định bình tĩnh như trước nữa.



Chương Hoa lại hoàn toàn không biết ý định của Tố Tu, chỉ thoải mái nằm trong ngực y, nhân cơ hội để ăn đậu hủ, vui vẻ đến mức ngay cả vết thương đau đớn trên vai cũng quên mất.



Cho đến khi hai ngươi trở về Thúy Phong Sơn, hắn mới đột nhiên nhớ tới mình đang làm khổ nhục kế, vội vàng nghiêng đầu, muốn chết muốn sống hừ hừ kêu lên.



Tố Tu thấy sắc mặt Chương Hoa tái nhợt, đầu vai chảy máu, nhất thời cũng không phân biệt thiệt giả, chỉ tỏ ý vết thương của hắn thực sự nặng nề, vì vậy không những để cho hắn ngủ trên giường mình, còn kiểm tra toàn bộ tìm linh dược, không chút tiếc rẻ cho hắn ăn. Ngay sau đó lại vén xiêm y Chương Hoa lên, cẩn thận rửa sạch vết thương cho hắn, lại lấy khăn tỉ mỉ băng bó.




“Ừ.”



“Tố Tu, ta thích ngươi.”



“...”



Bốn chữ này (*), Tố Tu đã sớm nghe Chương Hoa nói qua trăm ngàn lần, nhưng không có lần nào rung động giống như hôm nay. Giọng điệu vừa nhẹ vừa mềm mỏng, sau khi truyền đến tai, nhưng lại làm lòng y đại loạn.



(*) chỗ ‘ta thích ngươi’ bên trên trong tiếng trung là ‘我喜欢你 – Wǒ xǐhuān nǐ’, nhưng dịch ra tiếng Việt chỉ có ba chữ.



Thình thịch. Thình thịch.



Trong nhà yên lặng, không nghe thấy âm thanh nào khác/



Tố Tu giống như là lần đầu, nghe được tiếng tim đập mình thật rõ ràng,



Nhanh như vậy.



Gấp như vậy.