Nhiễu Chỉ Nhu

Chương 14 :

Ngày đăng: 19:26 20/04/20


“Cho dù chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi cũng được, chỉ mong một ngày, đôi mắt y có thể phản chiếu thân ảnh của ta.”



Chương Hoa một đường nhanh như chớp, cũng không bao lâu, thì trở về yêu giới. Chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi, hắn chạy qua chạy lại vài chuyến, cả người đã sớm mệt mỏi, cho nên vừa nhảy vào phòng, liền cảm thấy dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã nhào trên đất.



“Đại vương.”



Như Ý cùng Linh Lung vội vàng chạy tới đỡ, Chương Hoa lại lắc đầu một cái, đi thẳng đến mép giường, đem Hoàn Hồn đan kia đút cho tam đệ hắn ăn, sau đó chán nản ngồi một bên, mở miệng thở dốc.



“Đại vương, ngài thật sự xin được tiên đan cải tử hồi sinh?”



“Ừ.”



“Ô, khí sắc của Tam công tử dần tốt lên, tiên đan này quả nhiên danh bất hư truyền.”



“Ừ.”



“Đại vương, tiên đan này là lấy được từ chỗ Tử Dương Chân Nhân sao?”



“A.”



“Đại vương...?” Cho đến lúc này, Như Ý mới phát giác Hồ Vương đại nhân có chút không đúng, quay đầu nhìn một chút, bất giác kinh ngạc, buột miệng kêu lên, “Đại vương, ngài, ngài hộc máu.”



Chương Hoa ngẩn ngơ, giơ tay lau khóe miệng một chút, quả thật nhìn thấy vài tia máu đỏ sẫm, hắn đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó lại cười lớn, nói: “Không sao, dù sao ta đã quen rồi.”



Vừa nói, vừa đem mùi máu tươi trong miệng ép xuống, từ từ đóng hai mắt.



Như Ý và Linh Lung nghe được như lọt vào trong sương mù, quả thật không rõ cái gọi là quen là chỉ cái gì, nhưng lại không dám mở miệng hỏi, chỉ cẩn thận ở một bên hầu hạ. Vào buổi tối, lại bưng cơm tối vào phòng.
Chương Hoa nghe thấy mí mắt nhảy nhảy, nhưng lại không biết nói thêm cái gì, chỉ thở dài xoa trán an ủi.



Tần Nguyệt an tĩnh trong chốc lát, bỗng nhiên lại nói: “Đại ca, không lâu nữa thì đến Thiên kiếp của huynh rồi đúng không? Huynh gần đây chỉ lo chạy theo Tử Dương Chân Nhân, cũng không hảo hảo tu hành, đến lúc đó sẽ gặp nguy hiểm?”



“Sợ cái gì?” Chương Hoa nhướn mi cười cười, vẫn là vẻ mặt thờ ơ như không, “Nhiều nhất là bị thiên lôi đánh, hồn phi phách tán thôi, không có gì lớn.”



Trong lòng Tần Nguyệt động, mơ hồ cảm thấy thần sắc hắn có chút quái dị, lúc muốn mở miệng hỏi nữa, bàn tay Chương Hoa đã che lên, nhẹ nhàng nói: “Ngủ đi.”



Tần Nguyệt vốn trọng thương chưa lành, giờ phút này lại càng vô cùng buồn ngủ, rất nhanh thì vào mộng.



Chương Hoa cũng một đêm không chợp mắt.



Hắn một thân một mình khóc khóc cười cười, đem vài vò rượu ngon uống sạch sẽ, tới lúc trời sáng, chút men say cũng không có, tinh thần phấn chấn phân phó Linh Lung mang y phục trang sức của hắn đem tới.



Bộ áo hình hoa cẩm tú màu đỏ tía, mặc một tầng lại một tầng, tay áo phiêu phiêu như nước, làn váy lay động. Đôi lông mày vẽ vừa cong vừa dài, đôi môi đỏ sẫm như máu, xinh đẹp mềm mại, đồng tử như giọt mực, cười nhạt yểu điệu.



Chương Hoa mất rất nhiều thời gian, mới hài lòng với bản thân, thịnh trang hoa phục, giống như quỷ ma.



Linh Lung ở một bên nhìn thấy sửng sốt, thực sự không dám nhìn thẳng, chỉ đành phải lắp bắp hỏi: “Đại vương, thương của Tam công tử vừa tốt lên, người lại muốn ra ngoài?”



“Ừ.”



“Người định... Đi đâu?”



Chương Hoa nghiêng đầu, cười ngọt ngào, không chút do dự phun ra ba chữ: “Thúy Phong Sơn.”