Nhiễu Chỉ Nhu

Chương 17 :

Ngày đăng: 19:26 20/04/20


.. Đau!



Chương Hoa trong mê man từ từ thanh tỉnh lại, cảm giác toàn thân trên dưới đều đau nhức, trán co giật, trong đầu một mảnh mờ mịt. Hồi lâu sau, mới chậm rãi dùng sức, mở mắt nhìn, nhưng nhìn thấy giường đệm xa lạ.



Kỳ quái.



Hắn ngọa ngoạy giật giật thân thể, mới vừa thay đổi tầm mắt, liền đối mặt với khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc —— mày kiếm, môi mỏng, đôi mắt lạnh như băng, thần sắc lãnh đạm như nước.



Thịch thịch



Tim hắn lập tức đập điên cuồng, duỗi tay một cái, kéo chặt lấy tay áo người nọ.



“Tỉnh rồi?” Thần sắc Tố Tu không thay đổi, chỉ nhẹ nhàng mở miệng hỏi một câu, từ từ đứng dậy.



“Ngươi...”  Chương Hoa mở miệng muốn nói, cổ họng lại khàn vô cùng, cơ hồ không phát ra được âm thanh.



“Trên người ngươi có vết thương, không nên tùy tiện di chuyển. Ta đến phòng bếp xem thuốc sắc được chưa.” Dừng một chút, mắt thấy Chương Hoa đang nhìn chăm chăm vào mình, mặt vậy mà hơi đỏ lên, vội vàng nghiêng đầu sang một bên, “Yên tâm, ta lập tức sẽ trở lại với ngươi.”



“A...” Chương Hoa vẫn như cũ nắm chết tay áo của y không thả, đôi mi thanh tú nhíu lại, trên mặt đều là vẻ mê mang, khàn giọng hỏi, “Nơi này là đâu? Ngươi là ai?”



Nghe vậy, Tố Tu tất nhiên giật mình, dồn sức quay đầu lại, kinh ngạc nhìn thẳng vào hắn.



Chương Hoa bị hắn nhìn đến đáy lòng sợ hãi, chỉ đành phải hỏi lại một câu: “Xin hỏi các hạ là...?”



“Ngươi không biết ta?”




Chương Hoa ngẩn ngơ, không chút nghĩ ngợi nghiêng đầu qua một bên, vội vàng tránh ra.



Vì vậy tay Tố Tu cứng ngắc ở giữa không trung, trong tròng mắt đen ánh sáng âm thầm lưu chuyển, lặng lẽ không nói gì.



Chương Hoa cũng cảm thấy có chút lúng túng, khóe miệng hướng y câu lên, cười nói: “Trên người ta đau nhức dữ dội, sợ rằng phải mấy ngày nữa mới có thể dưỡng tốt vết thương? Có thể phiền các hạ đem chuyện ta đang ở đây nói với các trưởng lão Hồ tộc không? Dù sao trước đây ta với các hạ cũng không có giao tình, ở đây quấy rầy đã lâu, dù sao cũng cảm thấy ngại.”



Cũng không có giao tình?



Ha, nói cũng đúng.



Tố Tu nghe Chương Hoa nói câu này, mới thu tay lại, chậm rãi ấn lên ngực ——- trong lòng trống rỗng, vô cùng mờ mịt.



Cách một lát sau, nhưng lại hơi đau nhói, từ từ lan tràn đến tứ chi bách hải. (*)



(*) tứ chi: hai tay hai chân, bách hải: trăm cái xương.



Đau đớn này vừa chua vừa xót xa lạ như vậy, là bởi vì người trước mắt sao? Rõ ràng người ở bên cạnh, vì sao giờ phút này... lại xa xôi như vậy?



Lúc yêu thì chết đi sống lại, lúc không còn yêu lại là ngươi xa lạ, a, thật đúng là một chút cũng không tệ.



Cho nên, y mới không tin loại tình yêu chơi đùa này.



Tố Tu hít sâu một hơi, chậm chạp đem đau đớn trong lòng đè xuống, chỉ nhàn nhạt nhìn qua Chương Hoa một cái, rũ mắt xuống, tay phải nắm thành quả đấm, cúi đầu trả lời: “... Được.”