Nhiễu Chỉ Nhu
Chương 33 : Phiên ngoại 1
Ngày đăng: 19:26 20/04/20
Sắc trời dần tối xuống.
Một thanh niên tuấn mỹ bận một thân hoa phục đứng bên cạnh cửa sổ, chiết phiến trong tay mở ra lại đóng vào, đóng rồi mở, chân mày hơi nhíu lại, vẻ mặt thật sự phiền não. Hắn tới tới lui lui trong phòng vài bước sau rốt cuộc không thể chịu được nữa, đành mở quạt, sãi bước ra cửa.
Mới vừa đẩy cửa phòng ra, liền bị hai thị vệ ngăn cản đường đi.
“Công chúa sắp đến rồi, phò mã muốn đi đâu?”
“Công chúa có lệnh, phò mã một bước cũng không thể rời khỏi phòng.”
“A, ta còn chưa cùng công chúa thành thân, phò mã cái gì?” Thanh niên hé mắt, cười một tiếng dài, xuất thủ như điện, trong khoảnh khắc liền lấy đuôi quạt đánh hai gã thị vệ hôn mê.
Hắn lúc này vội đi gặp người yêu, cho nên ngay cả đồ vật cũng không thu thập, nhấc chân liền đi.
Vậy mà vừa mới qua khúc quanh ở hành lang, thì đụng phải một nữ tử diễm lệ.
“Công chúa điện hạ...”
Khuôn mặt nữ tử xinh đẹp dâng lên lãnh ý, trầm giọng nói: “Làm sao? Vội vã bỏ trốn cùng người nọ?”
“Nếu công chúa biết, nên nhanh để ta rời đi mới phải.”
“Ngươi hôm nay nếu ra khỏi đại môn này, chính là kháng chỉ chối hôn, từ nay về sau được xem là khâm phạm triều đình.”
“Làm khâm phạm là tư vị gì? Ta thực sự muốn nếm thử một chút.” Thanh niên lắc lắc chiết phiến, cười ha ha, ánh mắt thuận tiện nhìn về nơi xa, đáy mắt tình ý kéo dài.
... Lại đang tư niệm người kia!
Nữ tử cắn răng, mâu trung xẹt qua một chút ngoan lệ, nhưng ngay sau đó khôi phục như cũ, cười lạnh nói: “Ngươi nếu khăng khăng muốn đi, bổn cung tự nhiên không ngăn cản, nhưng mà —–“
“Thế nào?”
“Ngươi ít nhất...” Cúi thấp đầu, tròng mắt than nhẹ, “Ôm ta một cái đi.”
Thanh niên giật mình, thực sự không ngờ được nàng sẽ nói lên loại yêu cầu này, nhất thời có chút chần chờ. Nhưng đối với ánh mắt nhẹ nhàng như nước kia, rốt cuộc vẫn là mềm lòng, tiến lên một bước, đem thân thể nhỏ yếu kia ôm vào ngực.
Hắn vốn là muốn nhìn chuyện trước lúc Tố Tu thành tiên một chút, mới chạy tới Long cung mượn kính tiền kiếp, ai ngờ lại thấy cái việc chính mình ngày xưa ‘phụ lòng người’!
Khụ, mặc dù hắn cũng có nỗi khổ tâm, nhưng dù sao không có giữ đúng ước hẹn, làm hại Tố Tu từ đó hiểu ra đời chỉ là hư ảo, sẽ không động tâm với bất cứ ai. Thực sự là tự tìm khổ ăn.
Trong lòng Chương Hoa tức giận, lại vẫy vẫy chiết phiến, đưa tay gõ khuôn mặt chết tiệt trong gương.
May mà Long Vô Ba tay mắt lanh lẹ, một phen đoạt lại, cố ý trêu nói: “Không ngờ tới Hồ vương si tình như vậy, lúc trước lại là kẻ phụ lòng người. khó trách ngươi đối với Tử Dương Chân Nhân vừa thấy đã yêu, tử triền lạn đả, nguyên lai chính là đời trước nợ y.”
Dừng một chút, nụ cười đột nhiên xấu xa: “Đáng tiếc thái độ ngươi bây giờ phong lưu phóng khoáng cùng với đời trước không kém hơn chút nào, y nhất định vừa thấy ngươi đã cảm thấy chán ghét, làm sao có thể thích ngươi?”
Chương Hoa cũng không đáp lại, chỉ là dùng sức vẫy quạt.
Hắn luôn oán trách Tố Tu quá mức vô tình, hôm nay mới biết, hại người nọ trở thành vô tâm vô tình... lại chính là bản thân mình.
Bạc đầu giai lão, tư thủ cả đời. Chuyện ngày trước mình chưa làm được, hiện tại đi đền bù cũng còn kịp. Bất luận ngàn năm vạn năm, hắn đều phải tiếp tục dây dưa cùng Tố Tu.
Nghĩ nghĩ, mặt mày xoăn lại, cuối cùng lại cười mỉm, nói: “Nếu y không thích bộ dáng hiện tại của ta, vậy ta liền đổi rồi mới đi gặp y.”
“Ô? Ngươi tính biến thành bộ dáng gì?” Long Vô Ba biết ảo phép của hắn là thiên hạ vô song, nhất thời có chút ngạc nhiên.
Sóng mắt Chương Hoa rung động, nhẹ nhàng khéo léo đứng tại chỗ xoay người.
Một trận ánh sáng qua đi, chiết phiến không thấy, Hồ vương phong lưu tiêu sái cũng không thấy, thay vào đó là châu ngọc vòng phỉ thúy, trang phục mỹ nhân váy tụ phiêu phiêu.
Long Vô Ba giật mình, nhìn thấy trợn mắt há mồm.
Tướng mạo Chương Hoa rất tuấn tú, nhưng sau khi thay một bộ nữ trang này, chỉ thấy bất luân bất loại (*), cực kỳ kinh khủng.
(*) bất luân bất loại: chẳng ra cái gì cả, ngô không ra ngô, khoai không ra khoai.
Thế nhưng con hồ ly đần kia không có chút tự giác nào, ngược lại dương dương đắc ý cười lên, lầm bầm lầu bầu nói: “Bằng cách này, Tố Tu sẽ thích ta đi?”
Con ngươi sâu kín âm trầm, giọng nói dịu dàng như nước, cùng với thanh niên phản chiếu trong kính tiền kiếp... giống hệt nhau.