Nhiễu Chỉ Nhu

Chương 5 :

Ngày đăng: 19:26 20/04/20


Hôm đó, sau khi Chương Hoa rời đi, lại rất lâu sau cũng không thấy bóng dáng. Xế chiều của hai tháng sau, Tố Tu đang ngồi một mình cạnh bàn đánh cờ, chợt nghe bên ngoài vang lên một trận tiếng gõ cửa.



Từ trước đến nay Thúy Phong Sơn này rất ít người đến, trừ Chương Hoa và Long Định Châu ra, gần như không có người nào đến thăm. Cho nên Tố Tu vốn không định để ý đến, thế nhưng tiếng gõ cửa lại rất cấp bách, thật lâu vẫn chưa ngừng, thực sự không có cách nào xem nhẹ được. Sau khi do dự một chút, cuối cùng cũng đứng lên ra mở cửa.



—– Người đứng bên ngoài quả nhiên là Chương Hoa.



Lúc này hắn vẫn là bộ dạng trang sức đầy đầu, ngọc bội kêu leng keng, nhưng khuôn mặt so với thường ngày thì tái nhợt đi mấy phần, khóe mắt hơi rủ xuống, môi mỏng nhợt nhạt, bộ dáng hết sức kinh khủng. Sau khi hắn thấy Tố Tu, cũng không ồn ào như thường ngày, chỉ cắn răng, dùng sức đi vào cửa.



“Ngươi.....” Tố Tu cau mày, mở miệng muốn nói.



Chương Hoa lại trước một bước cầm được tay y, ngón tay hơi phát run, đứt quãng nói: “Phòng....”



“A?”



“Phòng của ngươi ở đâu?”



Tố Tu bị hỏi cho không biết làm sao, kinh ngạc không đáp.



Chương Hoa cũng không nhiều lời nữa, chỉ nắm chặt tay y, trực tiếp đi thẳng về phía trước, vội vàng đi về phía mấy gian nhà trúc. Tố Tu hiếm khi thấy bộ dáng khác thường của hắn như vậy, nhất thời quên giãy giụa, ngơ ngác đi theo hắn đoạn đường. Hai người ở đứng bên ngoài một phòng trúc, Chương Hoa chỉ thoáng chần chừ một chút, liền nhận thức đúng là phòng ngủ của Tố Tu, tức khắc liền vọt vào.



Bên trong phòng bày biện cực kỳ giản dị, ngoài chiếc giường bằng gỗ thông thường, còn có một tủ sách được chất đầy.



Chương Hoa thở hổn hển, đưa tay chỉ chiếc giường ngay chính giữa kia, nhẹ giọng nói: “Giường ngươi nhìn có vẻ ngủ rất thoải mái, ta có thể ngủ trên đó một giấc không?”



Tố Tu ngẩn ra.
“Bất luận là Thiên Sơn Tuyết Liên hay nhân sâm ngàn năm, ta cũng có thể tự mình đi hái, không cần tốn nhiều thời gian của ngươi.”



Nghe vậy, vẻ mặt Chương Hoa ủ rũ đi, nhưng ngay sau đó lại khẽ động khóe miệng, cười đến rực rỡ, giọng nói nhẹ nhàng: “Ta hiểu. Pháp lực của ngươi cao cường như vậy, chỉ cần tùy tiện thi triển một tiên thuật, là có thể tìm được đồ ngươi muốn, căn bản không đem Thiên Sơn Tuyết Liên hoặc nhân sâm ngàn năm để trong mắt. Nhưng là, chính ngươi tìm được, cùng với ta đưa ngươi, có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.”



“Có gì không giống nhau?”



“Thích một người, cũng không phải chỉ ở ngoài miệng kêu la vài lần là đủ. Ta thích ngươi như vậy, đương nhiên muốn cho ngươi những thứ tốt, để ngươi vui vẻ.” Chương Hoa mở to hai mắt  nhìn thẳng vào mắt Tố Tu, một chữ một chữ nói, “Cho dù chỉ có một chút cố gắng, cho dù tất cả đều tinh thần và thể lực đều vô ích, uổng phí tâm tư, ta vì ngươi làm những chuyện ngu xuẩn này, có một cảm giác... tương đối hạnh phúc.”



Một trận yên lặng.



Tố Tu từ từ nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Chương Hoa hồi lâu, mới quay đầu đi chỗ khác, lạnh lùng nói: “Vô vị.”



Chương Hoa cười ha ha mấy tiếng, cũng không phản bác, chỉ giương mắt nhìn ngắm sắc trời ngoài cửa sổ, cẩn thận nói: “TốTu, hình như ngày hôm qua ta ở trong phòng ngươi ngủ một đêm?”



“Ừ.”



“Vậy ngươi bây giờ......” Vạn phần vô tội chớp mắt, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, “Có tính đuổi ta không?”



“........”



Tố Tu vẫn không nói một lời, chỉ quay đầu, tiếp tục trừng mắt nhìn hắn.



Một lát sau, rốt cục nhắm hai mắt, xoay người bước ra ngoài. Khi đến gần cửa, lại đột nhiên dừng bước, thanh âm vừa lạnh lại vừa cứng, mặt vô biểu tình nói một câu: “Uống trà rồi đi.