Nhìn Lén
Chương 4 :
Ngày đăng: 00:40 22/04/20
Cô lại uống vài ngụm coca, vẻ mặt suy tư.
“Tôi chỉ muốn làm việc tôi muốn làm, có thành danh hay không là không quan trọng.”
“Nhưng nếu thành danh mang đến rất nhiều lợi ích quan trọng.” Anh bình thản nói. “Những thứ thiết bị kia tốn của cô không ít tiền đi? Nguyên liệu thủy tinh cùng đất thó cũng không dễ dàng có được chứ? Hơn nữa trong quá trình tiến hành thí nghiệm không ngừng hao tổn, mà khi đó lại không có tác phẩm xuất hiện, những thứ này cũng đã đào thủng một lỗ ở tiền gửi ngân hàng của cô đúng không?”
“Anh đang đề nghị tôi vì tiền, liền đem mình bán đi đúng không?” Ánh mắt cuungf giọng nói của Xuyến Hi rõ ràng xuất hiện tức giận.
“Tất cả mọi người thực hiện ước mỡ đều không tránh khỏi được cửa ải này: Tiền. Có tiền mới có thể thực hiện được ước mơ.” Anh nêu rõ.
Từ trong ành mắt của cô, Nguyên Ngưỡng tin tưởng mình đang đi đúng hướng tiến tới mục tiêu.
Cô cào loạn mái tóc, lầu bầu hai tiếng, ở trong phòng thong thả bước đi.
“Tại sao lại chọn tôi?” Cô đột ngột lên tiếng hỏi.
Cô biết mình tốt, nhưng anh ta có nhiều sự lựa chọn hơn. Tại sao lại chọn cô?
“Năng lực quản lí tài sản của cô nhất định không tốt.”
“Tại sao?” Cô trợn mắt nhìn.
“Quản lý tài sản nguyên tắc căn bản chính là đầu tư vào các cổ phiếu còn chưa tăng lên, chứ không phải đuổi theo các mục tiêu đã phình to.” Anh bình tĩnh nói. “Năng lực quản lí tài sản của tôi rất tốt, ánh mắt của tôi cũng rất tốt, đây cũng là lí do tôi thành công trên sự nghiệp.”
Xuyến Hi xác định cô không thích bị người ta xem là một cổ phiếu.
Mặc dù, trên thị trường nghệ thuật, đây thật chính là một loại quan hệ đầu tư không sai. Rất nhiều nghệ thuật gia cho rằng mình bị người ta cân xứng lọi ích hai bên, đây là sự vũ nhục cực lớn, bởi vì nghệ thuật cao thượng, nghệ thuật là vô giá, vân vân…. Nhưng cô đi theo thầy giáo đã được chứng kiến rất nhiều, tại nơi này cô cũng chứng kiến nhiều về thị trường này, cô biết thực tế chính là như vậy.
“Nói đi, anh muốn rút ra bao nhiêu?”
Cô khuất phục nhanh như vậy, ngược lại làm cho anh cảm thấy kinh ngạc, vốn anh còn tưởng mình thuyết trình như vậy đã chọc giận cô.
Nguyên Ngưỡng xoa xoa cằm, phát hiện ra cô Phương Xuyến Hi rất hay làm cho anh phải kinh ngạc.
Bình thường anh sẽ nói ra một tỉ lệ rất cao làm cho đối phương cò kè mặc cả, mà cuối cùng sẽ xác định số tròn thỏa đáng, phù hợp với mức vốn để anh không bị thua lỗ. Nhưng không biết tại sao, Nguyên Ngưỡng không muốn cùng cô chơi loại trò chơi này.
Cho nên anh nói thắng ra giá anh bắt đầu: “Ba phần.”
Tay phải của anh nâng lên, gần sát bên cạnh gò má cô, giống như muốn chạm vào cô, Xuyến Hi cảm thấy ở gò má tê tê buồn buồn. Anh không cần trực tiếp đụng vào cô, cũng đã mang cho cô ảnh hưởng đến vậy.
Cuối cùng, giống như không tin khi mình đụng vào cô còn có thể dừng lại, tay phải của anh từ từ thu hồi lại, hơi kiễng chân, nhìn chằm chằm cánh môi đỏ thắm, ướt át của cô.
“Tôi phải đi.” Giọng anh trầm thấp.
“Ừ.” Âm thanh của cô so với trước cũng có điểm khàn khàn.
“Phải nghe điện thoại.” Anh nói thêm một câu.
Xuyến Hi không khỏi nhe răng cười một tiếng.
Cái cười đó làm cho ngực anh bị chấn động.
“Cô không nghe điện thoại thì làm thế nào để liên hệ cùng khách hàng.” Anh bất đắc dĩ hỏi.
“Có mạng internet nha.” Xuyến Hi ngạc nhiên liếc mắt nhìn anh.
Vẻ mặt kia giống như nhìn thấy một người lạc hậu, buồn cười, Nguyên Ngưỡng đồng thời cười to cũng chỉ biết bó tay với cô. Cô luôn có thể nhấc lên những loại cảm xúc khác nhau trong cơ thể anh.
Cuối cùng, Nguyên Ngưỡng buộc cô đem địa chỉ email cho anh biết, Xuyến Hi bất đắc dĩ nói ra địa chỉ email, MSN của bản thân.
“Tạm biệt.”
Cuối cùng, vẫn là quá trình biệt li.
Bóng người cao lớn từ từ lui ra trước người cô, kéo ra khoảng cách với cô.
Xuyến Hi nhìn theo anh tới nơi dừng xe, một động tác ưu nhã giống như nước chảy, ngồi vào trong xe hơi. Xe hơi được khởi động, dần dần đi xa khỏi tầm mắt của cô.
Cô không biết anh có từng theo kính chiếu hậu nhìn lại không, nhưng mà ánh mắt của cô lại chưa từng rời đi.
Năm tháng a….
Cô giật mình phát hiện, mình sẽ nhớ anh.