Nhìn Lén
Chương 2 :
Ngày đăng: 00:40 22/04/20
Cô thỏa mãn buông bút xuống, duỗi thân người.
Gì mười hai giờ?
“Vì sao mình chưa buồn ngủ?”
Cô nháy mắt mấy cái, nhìn ngắm hoàn cảnh xung quanh, vẻ mặt có điểm mê hoặc.
Bụng thật đói….đói! Tiền!
“À, đúng rồi mình còn chưa đến cửa hàng trả tiền.” Cô cuối cùng cũng nhớ ra bản thân mình quên chuyện gì.
Thân thể nhỏ nhắn nhẹ nhàng nhảy dựng lên, cầm lên chìa khóa màu đen trên tủ, vừa hát vừa chạy xuống lầu.
“Cửa hàng Điền Dã” cách chỗ cô đi bộ mất hoảng 15 phút. Lái xe thì nhanh hơn, nhưng Xuyến Hi biết mình luôn chú tâm vào cảnh vật ở trên đường, nhiều lần vì phân tâm mà suýt chút nữa đâm vào xe khác, hoặc đâm vào người đi đường, hoạch đâm vào ven đường, cuối cùng cô quyết định không tự mình lái xe nữa.
Tự đâm chết mình là chuyện nhỏ, cô sợ một ngày nào đó cô đâm phải chiếc xe nhập khẩu thì cho dù cô có bán mình đi cũng không đủ tiền để đền cho người ta đâu.
Đi đến “Điền Dã” thì phải đi qua một khu nhà cao cấp mới xây.Vừa rồi cô không tốn thời gian đánh giá chi tiết khác, nhưng mà theo góc độ kính viễn vọng của cô thì, “lồng ngực mạnh mẽ”…. mãnh nam kia hẳn là sống ở trong khu nhà xa hoa này.
Xuyến Hi mang mang theo vẻ mặt tò mò đi qua dãy nhà cao cấp tiếp tục đi đến mục tiêu của cô.
“Điền dã” nằm tại phía dưới triền núi, cách nội thành náo nhiệt còn một đoạn đường ngắn, nhưng toàn bộ Đài Bắc lòng chảo vậy có địa điểm lớn này, cho nên người dân lân cận đi làm vẫn chạy đến chỗ này dùng cơm.
Hơn nữa thức ăn của họ cũng ngon nổi tiếng, thậm chí còn có vài tiết mục thức ăn ngon độc đáo phía sau, khu vực này thời gian dùng cơm càng thêm náo nhiệt.
Xuyến Hi không thích như vậy, cô thích cuộc sống thanh nhàn, yên tĩnh. Được cái nơi này đến nhà trọ của cô có chút khoảng cách, những người này cũng không thể làm phiền đến cuộc sống của cô.
Đến ngoài cửa “Điền Dã”, cô đẩy cửa đi vào, một trận mùi đồ ăn, hơi người, cùng tiếng người ăn cơm ồn ào nói chuyện với nhau nhanh chóng đem cô vây lại một chỗ.
“Cô Phương, hôm nay cô tự mình đến đấy ăn cơm sao?” Nhân viên phục vụ Tiểu Trí quen thuộc phát hiện ra cô trước, mang theo vẻ mặt tươi cười chào đón.
“Điền Dã” thành công được như hôm nay không phải không có nguyên nhân, trừ bỏ đầu bếp với tay nghề cao siêu ở ngoài, còn có những chàng trai trẻ tuổi anh tuấn khôn khéo trong giao tiếp.
Xuyến Hi hắng giọng, cào loạn lên mái tóc ngắn.
“Cái kia tôi có thể gặp quản lí của các anh một chút hay không?”
Tiểu Trí tò mò nhìn cô một cái nhưng vẫn tươi cười đồng ý quay vào gọi quản lí đi ra.
Một loại phản ứng kì quái xuất hiện trong cơ thể cô, mặt của cô, tay của cô, cơ thể cô bắt đầu nóng lên.
Cô có chút mê hoặc, không biết có chuyện gì mà cơ thể lại nóng lên.
“A!” Cô cuối cùng cũng nhớ ra muốn đem người đàn ông kia đẩy ra.
Phút chốc khi tay anh ta rời khỏi cơ thể cô, giống như nhiệt độ trên người cô xuống thấp một chút.
Xuyến Hi thoáng chốc bị sự khác biệt giữa bên trong và bên ngoài cơ thể làm cho luống cuống tay chân.
“Nơi Này của cô có hòm thuốc không?”
“Gì cơ?” Tầm mắt của cô quay lại trên người anh ta, vẻ mặt mờ mịt như cũ.
Nguyên Ngưỡng phát hiện ra, vào thời điểm cô không yên lòng, cô sẽ nháy mắt, giống như muốn nhìn rõ thế giới không biết tên.
Anh ta kiên nhẫn hỏi lại lần nữa: “Trong nhà cô có hòm thuốc không?”
“Ừ, có.” Cô cố gắng hiểu sự biến hóa trong cơ thể mình.
“Đi thôi.”
Anh ta đi phía sau cô, dùng chính cơ thể mình nửa đẩy nửa không bắt buộc cô di động ra bên ngoài.
Tiểu Trí nói cô sống ở tầng năm.
Muốn dẫn cô về nhà rất dễ dàng, không biết cô đang nghĩ gì, cả đoạn đường cũng không yên lòng, ngoan ngoãn để anh dẫn đi.
Nguyên Ngưỡng ở trong lòng ghi nhớ, thời điểm để cô không tập chung, mọi việc tương đối dễ giải quyết.
Chờ vào đến trong nhà, đứng ở cạnh cánh cửa cũ kĩ trong phòng khách, Xuyến Hi hồi phục lại tinh thần. Từ từ đã, sao cô lại mang một người đàn ông xa lạ về nhà?
“Xin hỏi anh là ai?” Cô tức giận đến muốn giơ chân.
“Vấn đề đó vừa nói qua rồi.” Anh nhìn xung quanh một chút rồi đi theo hướng cô vừa chỉ đến một phòng nhỏ giống phòng tắm. “Hộp thuốc để chỗ nào?”
“Thuốc mỡ ở bên trong phòng tắm ấy.”