Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Chương 1 : Không sao cả, là thói quen của tôi

Ngày đăng: 11:37 18/04/20


Editor: Hy



Nhan Khê một bên xúc li kem, một bên nghe một dì ở bàn bên cạnh phàn nàn về bạn gái trước của con trai mình.



Cái gì mà lối ăn mặc lẳng lơ, đồ trang sức và trang điểm thì một đống lớn, nhìn cũng không phải là một người an phận sống qua ngày, còn có dáng người gió thổi một phát là bay kia, khẳng định không dễ để sinh con.



Cô buông thìa, dùng khăn tay lau sạch miệng, móc từ trong túi ra một cái gương để đánh son.



“Con trai tôi còn nói tết này sẽ mang cô ta về, tôi nói loại con gái này có gì tốt mà mang về, trong nhà còn có thể tiết kiệm hai cái lì xì...”



Nói tới chỗ hưng phấn, giọng của người dì này càng thêm lớn, chọc cho mấy người trẻ tuổi liên tục quay đầu lại, Nhan Khê còn thấy mấy người trẻ tuổi kia trên mặt đầy xem thường đối với giọng nói oang oang của người dì này.



Khép gương lại, Nhan Khê đem son môi và gương bỏ vào túi xách, đứng dậy đi ra cửa, liền gặp được một người đàn ông quen thuộc.



“Tiểu Khê...” Người đàn ông lưỡng lự, trên khuôn mặt tuấn tú toát ra vài phần thương cảm và bất ngờ.



“Tôi còn lớn hơn sông đấy, dòng suối nhỏ gì chứ.” Nhan Khê giơ cổ tay nhìn thời gian, quay người đi ra ngoài, cũng không phải là quay phim thần tượng khổ vì tình, bày ra cái bộ dạng này cho ai xem.



*Tiểu Khê: nghĩa là dòng suối nhỏ.



Người đàn ông chặn ở trước mặt cô.



Radio ở bên trong sân bay, âm thanh của bộ phận điều khiển dưới mặt đất ôn nhu như nước, nhắc nhở chuyến bay nào trễ giờ vì nguyên nhân thời tiết. Nhan Khê nhìn người chặn ở trước mặt cô, tay nắm túi xách có chút ngứa ngáy.



“Minh Động.” Người dì vừa rồi lớn tiếng nói điện thoại đã đi tới, bà ta nhìn Nhan Khê, “Sao vậy?”



“Không có gì.” Trần Minh Động lắc đầu, “Mẹ, mẹ đi ngồi nghỉ ngơi trước đi.”



“Hóa ra hai người là mẹ con.” Nhan Khê nhớ tới những lời người dì này nói ở điện thoại lúc nãy, chân mày nhảy lên, quay đầu nói với mẹ Trần, “Hai người ngược lại thật sự giống nhau đấy.”
Một mình ông sống, cũng không quá để tâm, cơm thường xuyên ăn ở ngoài, mà ngay cả ở cũng thường ở khách sạn, cho nên trong nhà ngoại trừ có công nhân đến quét dọn theo giờ, không có người khác nữa.



“Không sao, con về nhà là liền náo nhiệt.” Nhan Khê nhìn ngoài cửa xe từ từ phủ xuống bóng đêm, thở ra một hơi thật dài.



Chín năm rồi, Đế Đô dường như vẫn là cái Đế Đô kia, nhưng hình như cũng không phải tòa thành thị trong trí nhớ nữa rồi.



Tống Hải mua biệt thự cũng không lớn, thêm tầng hầm nữa thì có tổng cộng 3 tầng, tầng ba đắp lều hoa, lầu một có vườn hoa, gara có bể bơi, mặc dù không tính là trang trí của một nhà giàu cố, nhưng tại nơi tấc đất tấc vàng như Đế Đô, cũng để cho vô số người hâm mộ rồi.



Nhan Khê đẩy cửa phòng của mình, bên trong gọn gàng tinh xảo, nhưng cái này rõ ràng không phải là phong cách thẩm mĩ của bố cô.



“Bố vốn cảm thấy tường màu hồng nhạt thì đẹp hơn, nhưng thư kí và trợ lí của bố đều nói, mấy người trẻ tuổi đều thích phong cách châu âu hiện đại, phong cách Bohemian gì đó, bố cũng không rõ phong cách này và những thứ kia có gì khác biệt, liền mời nhà thiết kế đến sửa sang,“ Tống Hải mang vali tới chân tường, “Nếu con không thích, ngày mai bố lại để cho người tới trang trí lại.”



“Cảm ơn bố.” Nhan Khê quay người ôm lấy Tống Hải, “Con rất thích.”



“Thích là tốt rồi, thích là tốt rồi,“ Tống Hải ở trong phòng vòng vo cười một hồi, nhớ tới con gái còn chưa ăn cơm, “Trước tiên con đi tắm thay quần áo đi, bố xuống nhà nấu cơm, lập tức xong.”



Nhìn thân hình béo mập của bố hấp tấp xuống lầu, Nhan Khê đi vào phòng, mở tủ quần áo ra xem xét, bên trong treo đủ loại váy, còn có giày, giày hơi xấu, nhưng Nhan Khê lại cười.



Khó trách mấy hôm trước bố gọi điện hỏi cô thích màu sắc kiểu dáng gì, hóa ra là vì cái này.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:



Tối hôm qua xem thiên tượng, hôm nay khai mở hố, cầu sưu tầm, cầu ủng hộ.



Khai trương đại cát, nếu được 128 bình luận cho chương này, sẽ đưa bao lì xì.



Chúc đọc vui vẻ, *động tác hôn*