Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài
Chương 15 : Nguyên Tiểu Nhị tên là gì?
Ngày đăng: 11:37 18/04/20
Editor: Hy
Tối hôm đó, trong giấc mơ của Nguyên Dịch, mặt trời tự dưng rớt xuống, biến thành một quả cam vô cùng lớn đập vào mặt của anh.
"Em trai," ở cạnh bàn ăn, Nguyên Bác bỏ dĩa xuống, "Tối qua ngủ không ngon à?" Sắc mặt khó ngửi như vậy, rất giống người khác thiếu cậu ta 8 triệu vậy.
"Không sao," Nguyên Dịch bưng li sữa, cúi đầu nhìn khay trứng chần nước sôi, nhớ tới giấc mộng tối qua, cả gương mặt đều xụ xuống, tự dưng đối với trứng chần nước sôi anh lại sinh là tâm lý bóng ma (bị ám ảnh bởi cái gì đó).
Người phụ nữ Nhan Khê này đúng là có độc.
Nguyên Bác lau miệng nói: "Nghe nói Tống gia mới có một người từ nước ngoài trở về, gần đây hình như muốn tiến vào trong giới này thì phải?"
"Em không quen cậu ta, anh hỏi em cũng vô ích," Nguyên Dịch để đũa xuống, mặt không cảm xúc nói, "Từ lúc nào anh lại để tâm chuyện không đâu của nhà người ta vậy?"
"Cậu ta học chung một lớp với cậu năm cấp 3, anh không hỏi cậu thì hỏi ai?" Nguyên Bác thấy anh làm bộ dù có sét đánh cũng không nhúc nhích thì cũng không nhiều lời nữa, từ ghế đứng dậy, "Cái đức hạnh thối này của cậu nếu như không sửa đổi, thử xem có người phụ nữ nào nguyện ý gả cho cậu chứ."
"Ai yêu thích," Nguyên Dịch uống sạch cốc sữa, "Yêu ai, kết hôn với ai."
"Được rồi, anh không nhây việc này với cậu nữa," Ngữ khí Nguyên Bác trở nên nghiêm túc, "Tiểu tử Tống gia này từ ngoại quốc về, Tống gia cố ý bồi dưỡng cậu ta, người này làm việc có vài phần thủ đoạn, cậu nên chú ý vào."
Nguyên Dịch nhướn lông mày, cười có mấy phần thờ ơ: "Hắn đi nước ngoài nhiều năm như vậy, đối với trong nước thì hiểu cái gì?"
Đây cũng không phải là vài thập niên trước, từ nước ngoài trở về liền đứng ở tầng cao nhất, đến trước mắt, làm cái gì cũng đều phải bằng bản lĩnh, dù ở nước ngoài lâu đi nữa, đối với thị trường trong nước không biết gì, thì tất cả đều luống cuống mà thôi.
Thấy trong lòng anh hiểu rõ, Nguyên Bác cầm lấy áo khoác: "Cậu cứ ăn đi, anh đi trước."
Trong phòng ăn yên tĩnh lại, Nguyên Dịch nhìn trứng chần nước sôi lộn xộn ở trong cái khay, thấp giọng mắng một câu. Ăn xong bữa sáng đi ra khỏi nhà, anh ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời ở phía xa, chỗ nào giống trứng chần nước sôi chứ, rõ ràng là trứng đánh đường mà.
"Mình đúng là đầu óc có bệnh!"
Nhan Khê ngồi xổm xuống nhìn đứa bé, cười cười với nó.
Đứa bé nói chuyện không quá lưu loát, lắp ba lắp bắp nói trưa nay mình ăn một bát cơm, tự mình xúc, còn tự mình rửa tay nữa.
"Giỏi quá," Nhan Khê bày ra khuôn mặt đầy vẻ thán phục, "Tùng Tùng vậy mà có thể một mình làm nhiều chuyện như vậy."
Nhìn khuôn mặt đứa bé kiêu ngạo cùng vui vẻ, đáy lòng Nhan Khê mềm nhũn, giơ tay ôm lấy nó.
Hi vọng sau này đứa bé có thể có nhiều thuận lợi, có người quan tâm, có người thương yêu che chở, không bao giờ phải chịu đói và bị người khác đánh đập nữa.
Sau khi mấy cô giáo đưa Tùng Tùng về ngủ trưa, Nhan Khê mới tạm biệt viện trưởng, viện trưởng tiễn Nhan Khê tới tận cửa cô nhi viện: "Cô Nhan, cô cứ yên tâm, viện chúng tôi sẽ đối sử tốt với mọi đứa bé, đem chúng như con mình mà yêu thương."
"Để viện trưởng hao tâm rồi," Nhan Khê trịnh trọng nói cám ơn với viện trưởng.
"Đây là việc chúng tôi phải làm," Tóc của Viện trưởng đã bạc, cười lên giống như một bà cố nội hiền lành ôn hòa, "Toàn viện trên dưới hoan nghênh những người làm truyền thông tới thăm các bé."
Nhan Khê nở nụ cười, quay đầu rời khỏi. Lúc này một dàn xe Van đi vào cửa cô nhi viện, cô thấy vậy liền tránh đường.
"Đây là một vị có lòng tốt tên là Nguyên Dịch đưa vật liệu tới, ăn mặc và dùng đều có cả, còn có chi phiếu 100 vạn nữa." Thanh âm viện trưởng tràn đầy cảm kích, "Phóng viên Nhan, nếu như cô biết vị Nguyên Dịch tiên sinh này, mong cô giúp chúng tôi nói lời cảm ơn với cậu ấy."
Nguyên Dịch...
Nhan Khê chợt nhớ tới một vấn đề, Nguyên Tiểu Nhị tên gọi là cái gì?
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyên Tiểu Nhị: Tôi đây là vô tình liếc thấy chương trình tivi này, cho nên thuận tiện cho một chút tiền, không có liên quan gì tới cô cả.