Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Chương 18 : Loại logic này, bụng và dạ dày sẽ đều kháng nghị

Ngày đăng: 11:37 18/04/20


Editor: Hy



"Bởi vì công việc, ngày nghỉ của tôi rất ít, tôi sợ sau này cơ hội mời anh ăn cơm sẽ không còn nhiều lắm," Nhan Khê nhập một ngụm nước ô mai ở trong li, "Huống chi tôi lo lắng bạn gái của anh sẽ hiểu nhầm mối quan hệ của chúng ta đấy."



"Hiểu lầm chúng ta?" Nguyên Dịch không hiểu nên ngẩng đầu lên nói, "Yên tâm đi, cô và tôi đi cùng nhau rất an toàn, không có ai hiểu lầm đâu."



"Vậy cũng được," Nhan Khê gật đầu, "Tôi thích đàn ông nhã nhặn thanh tú, khả năng bạn của tôi hiểu lầm cũng không lớn lắm, chủ yếu là lo bạn của anh hiểu lầm thôi, lại ảnh hưởng đến đời sống tình cảm sau này của anh."



"Không phải tôi đã nói với cô rồi sao, tôi thích người ngực lớn chân dài mà?" Nguyên Dịch lườm Nhan Khê, ý vị sâu xa mà nói: "Cô ấy à..."



Ngực nhỏ thì sao? Tôi là tiết kiệm vải vóc cho quốc gia đấy, tiết kiệm nhiên liệu có hiểu hay không?



Nhan Khê ngoài cười nhưng trong không cười: "Tôi hiểu rồi, thì ra anh thích loại như Triệu Phi Phi," Thời gian trước có scandal của anh ta cùng với cô minh tinh kia, nhưng khoan hãy bàn chuyện đó, xác thực thì ngực của Triệu Phi Phi rất lớn, là nữ thần sexy của không ít trai tân đấy.



"Triệu Phi Phi là ai?" Nguyên Dịch khó hiểu nhìn Nhan Khê, sao tự dưng lại nhắn tới người khác?



"Chính là nữ thần sexy ngực lớn chân dài đấy," Nhan Khê nhướn mày, "Mấy tháng trước anh cùng cô ấy đi chọn nhà, còn lên top của trang giải trí nữa đấy."



"Làm sao tôi có thể cùng phụ nữ đi xem nhà được chứ," Nguyên Dịch lập tức phản bác, "Tôi không rảnh rỗi như vậy." Anh hơi hoài nghi mà nhìn Nhan Khê, "Cô mới vào đài truyền hình không lâu à?"



"Làm sao vậy?"



"Khó trách sẽ đi tin tưởng những bài báo giải trí vớ vẩn đấy."



"Đúng vậy, làm sao bằng Nguyên tiên sinh có kiến thức rộng rãi như ngài chứ." Trong lòng Nhan Khê khinh bỉ một phen.



Nhận ra hình như Nhan Khê có chút mất hứng, Nguyên dịch hơi bất đắc dĩ, người phụ nữ này thật kì quái, động một tí  là không vui, một đại nam nhân như anh, không thèm so đo cùng cô ta. Đợi cả buổi, bít tết bò cũng sắp ăn xong, cũng không thấy Nhan Khê mở miệng nói chuyện lần nào, Nguyên Dịch nói: "Lần sau tôi mời cô."



Nhan Khê ngẩng đầu nhìn anh: "Làm sao lại không biết xấu hổ mà để anh tốn kém được, lần sau nghỉ thì tôi sẽ cùng bạn bè ra ngoài chơi, cho nên không có cách nhận thịnh tình của anh rồi."



"Không sao, chờ lần sau cô nghỉ cũng giống nhau thôi." Nguyên Dịch cảm thấy mình rất rộng lượng, "Cô muốn ăn cái gì, có thể nói cho tôi biết."



Thấy thái độ của Nguyên Dịch rất nghiêm túc,  Nhan Khê cảm thấy đối phương đại khái là không hiểu loại lí do thoái thác gọi là "Từ chối nhã nhặn", cô bèn chừng mắt, "Nguyên tiên sinh, khi một người đàn ông kiên trì muốn mời một cô gái đi ăn, nếu như không phải có chỗ cần giúp đỡ, thì chính là có hứng thú với cô ấy."




Trở lại phòng sách, lạt lại quyển "Tiểu quái thú" lần trước chưa đọc xong, Nguyên Dịch chợt phát hiện tác gải tên là Tiểu Khê Lưu.



Khê...



Nhan Khê...



Phiền muộn trong lòng cho nên đem truyện bỏ vào khung, nhất định là anh bị người phụ nữ tên là Nhan Khê kia làm cho choáng váng rồi, nhìn Tiểu Khê cũng có thể nghĩ đến cô.



Xuống lầu mở TV, một vị ca sĩ già đang biểu diễn.



"Một đầu Đại Hà gợn sóng rộng, gió thổi hoa lúa..."



Wechat của Nhan Khê hình như tên là "Đại Hà, tôi là Tiểu Khê"?



"Bụp!" Anh đem điều khiển ném xuống bàn uống nước, tại sao anh phải đáp ứng mời người phụ nữ kia ăn cơm, vì cái gì mà còn muốn cuối tuần mời cô ăn cơm?



Đầu óc của mình có phải bị bệnh không?



"Cậu đang làm gì vậy?" Nguên Bác ngẩng đầu nhìn TV, đây là ca khúc đã được truyền xướng nhiều năm, rốt cuộc là chọc đến cậu ta ở chỗ nào?



"Lúc trưa ăn nhiều," Nguyên Dịch lại lên lầu.



Nguyên Bác nhìn cầu thang trống rỗng, cho nên đem đầu óc để chống đỡ bụng hả?



Cái loại logic này, bụng với dạ dày đều kháng nghị.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:



Nguyên Tiểu Nhị: Có độc!



Đại Hà:???