Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài
Chương 24 : Cơ thể không nghe theo lời nói của đại não, rốt cuộc là do đại não có vấn đề, hay là do thân thể có vấn đề?
Ngày đăng: 11:37 18/04/20
Editor: Hy
"Sếp?" Trợ lý thấy Nguyên Dịch bống nhiên nhìn chằm chằm điện thoại đến xuất thần, trên mặt lại không thấy khó chịu chút nào, mới nhỏ giọng nói: "Đây là thư mời của tổ phim mà ngài đã đầu tư, bên kia hi vọng ngài có thể đến dự buổi họp báo về phim ngày mai."
Cái thiếp mời này vô cùng tinh xảo, trên mặt bìa còn có dấu chữ vàng, nhưng Nguyên Dịch đối với vòng giải trí này không có hứng thú, "Tôi là thương nhân, không có hứng thú với nghệ thuật."
Thương nhân trọng lợi nhuận, đối với chuyện của người khác thì không có hứng thú.
Trợ lý lập tức hiểu ý của ánh, đem thiếp mời trả lại. Thấy sếp vẫn nhìn chằm chằm điện thoại, liền im lặng lui ra ngoài.
Nguyên Dịch không hiểu sao Nhan Khê bỗng dưng gửi cho anh cái tin "Cảm ơn", anh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ có phải đối phương gửi nhầm hay không. Nếu cái này không phải gửi nhầm, thì đầu óc của đối phương chắc chắn có vấn đề.
Nhan Khê không ngờ chính mình chỉ muốn biểu đạt cảm ơn, lại làm cho người khác hiểu lầm.
Cô tựa vào ghế, chọn một tư thế ngồi thoải mái nhất, gọi điện cho Nguyên Dịch.
Nguyên Dịch nhìn màn hình 5 giây, mới nhận điện thoại: "Lúc làm việc mà cô còn rảnh rỗi gọi điện thoại à?"
"Chúng tôi là kênh tivi nhỏ, công việc của người dẫn chương trình ít," Hôm nay tâm tình Nhan Khê rất tốt, không thèm để ý tới đối phương không quá vui mừng khi nói chuyện, "Tiết mục lần này rất thành công, được rất nhiều người xem."
Nghe thấy thanh âm Nhan Khê vui mừng, Nguyên Dịch dùy trì khí phái lạnh lùng của nhà giàu: "Ừ, tiết mục gì vậy?"
"Chính là cái mà anh nhận phỏng vấn đấy, liên quan tới nhân viên phòng cháy, phản ứng rất tốt," Nhan Khê cũng biết, thân phận như Nguyên Dịch chỉ sợ bình thường rất ít xem tivi, càng không xem loại tiết mục nhỏ như của cô, "Lúc trước trong đài cảm thấy tôi kiên trì làm tiết mục này là phí công vô ích lại không được cảm ơn, sau khi thấy tôi phỏng vấn được người cao cấp của Trường Phong, chính là anh đó, mới đồng ý cho tiết mục này qua."
"Lần trước cô đã cảm ơn rồi," Nguyên Dịch từ ghế đứng dậy, đi đến cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, tâm tình bỗng nhiên vô cùng tốt, "Những nhân viên phòng cháy kia cũng rất giỏi, khen bọn là đúng. Về phần chương trình của cô... Tôi sẽ bỏ ít thời gian ra xem."
Bình thưởng thỉnh thoảng nhắm vào một hai mắt, cái kia không tính là xem, chỉ là đúng dịp nhìn thấy.
"Không xem cũng không sao," Nhan Khê bật cười, "Dù sao ở trong đài đều nói, tôi chủ trì chương trình này là sư cô sát thủ, chỉ có bà lão mới thích xem."
Nhan Khê ngả vào lan can ở lầu hai, nghe thấy bố vui thích khoe khoang cô, cảm thấy hai má mình hơi nóng. Bố mẹ trong thiên hạ, có phải đều điểm tô hào quang cho con mình vậy không?
Trở lại phòng, cô đem ảnh chụp bữa ăn tối nay post lên.
Nhan cẩu độc thân: Bố nghe tôi nói ngày mai tôi làm người dẫn chương trình của "Tin tức buổi trưa", vui vẻ làm cho tôi một bàn đầy đồ ăn, yêu bố [kèm ảnh]
Nhìn tin tức trong vòng bạn bè, Nguyên Dịch mở 9 tấm ảnh ra, công bằng mà nói, đồ ăn này chỉ là đồ ăn nhà làm bình thường, nhưng từ đây anh có thể nhìn thấy Nhan cẩu độc thân đang vui vẻ.
Anh gõ hai chữ chúc mừng nhưng lại thong thả xóa đi.
Kể từ khi quen Nhan Khê, anh cảm thấy mình càng lúc càng khác.
Chẳng lẽ đây là gần mực thì đen sao?
Mở wechat của bạn tốt Trương Vọng ra, anh gửi một câu.
[Vọng Tử, ngày mai tôi đến bệnh viện nhà cậu kiểm tra.]
Trương Vọng trả lời rất nhanh: "Cậu làm sao?"
Nguyê Dịch: "Trái tim và đại não hình như có vấn đề, tôi muốn đi kiểm tra một lần mới xác định được."
Trương Vọng: "Nói một ít bệnh trạng với tôi xem nào, ngày mai tôi đi cùng cậu."
Nguyên Dịch: "Thỉnh thoảng trái tim sẽ khó thở, tim đập nhanh, vừa chua xót lại tê dại, đầu óc..."
Nguyên Dịch ngừng tay, cảm thấy loại cảm giác này không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả, cơ thể không nghe đại não sai bảo, rốt cuộc là đại não có vấn đề, hay là thân thể có vấn đề, hoặc là cả hai đều có vấn đề?