Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Chương 34 :

Ngày đăng: 11:38 18/04/20


“ Nguyên Tiểu Nhị…”



Trương Vọng thanh âm có chút mơ hồ, mắt nhìn Nguyên Dịch tựa như nhìn một thằng ngốc, hỏi:



“Cậu có loại phản ứng này với bao nhiêu cô gái?”



”một người thôi tôi còn chịu được, cậu còn muốn mấy người?” Nguyên Dịch xoa sống mũi, có chút mệt mỏi nói.



“Còn nhớ rõ năm đó tôi bởi vì khi dễ nữ sinh bị lãnh đạo trường công khai phê bình không?”



“Còn chút ấn tượng, năm đó chuyện này không phải còn huyên náo lớn?”



Trương Vọng mơ hồ còn nhớ rõ, lúc đó bọn họ khi đó đang học cấp ba, không biết đồn đại thế nào mà thầy giáo lại phê bình Nguyên Dịch ở trong trường khi dễ nữ sinh lớp dưới, nghe nói nữ sinh này hôm sau liền chuyển trường, không thiếu đông học nói Nguyên Dịch ức hiếp đến bức người phải bỏ đi



“Cậu như thế nào lại đột nhiên nhắc lại chuyện này?”



Lúc ấy huynh đệ bọn họ đều có cảm giác không đúng, Nguyên Tiểu Nhị không phải là loại khi dễ tiểu nữ sinh. Nhưng trừ bọn họ là mấy bằng hữu thân quen ra còn lại mọi người đều nghĩ Nguyên Tiểu nhị chính là loại có thể làm ra sự tình như vậy, một điểm cũng không hề ngoài ý muốn.



Đến khi sự tình đến tai bác Nguyên, Nguyên Tiểu Nhị còn bị hung hăng thu thập một trận. Lần đó Nguyên Tiểu Nhị cùng gia đinh huyên náo một trận lớn, người ngoài bọn họ không biết rõ đến tột cùng là nháo đến tình trạng gì, nhưng từ đó về sau Nguyên Tiểu Nhị bắt đầu an an phận phận đến trường, không trốn học nhưng quan hệ với mọi người trong nhà cáng lúc càng mờ nhạt, mấy năm nay từ miệng hắn ít khi có thể nghe thấy hắn kể chuyện về ba mẹ.



“cô ấy chính là cô nữ sinh năm ấy.” Nguyên Dịch gắp một đũa, ngữ khí thập phần bình tĩnh.



Trương Vọng nhìn Nguyên Dịch gắp một món mình ghét nhét vào miệng liền biết hắn có chút thất thần.



“cô ấy nhận ra cậu?”



cô gái này có trí nhớ cũng thật tốt nha. Năm đó Nguyên Tiểu Nhị hóa thành cái bộ dáng cùng cái đức hạnh kia, so với hiện tại dẫu hai người có đứng cạnh nhau ngay đến cả cha mẹ hắn cũng không nhất định có thể nhận ra, nữ sinh kia thế nhưng vẫn còn nhớ rõ?



Nguyên Dịch cầm đũa nửa ngày mới nói “không có”



Đồ ăn nhà hàng hôm nay có chút không tốt, ăn không vô đi.



“Bạn à, xem mối quan hệ của chúng ta, tôi hỏi cậu một câu.”



Trương Vọng nhìn Nguyên Dịch sắc mặt không tốt lắm: “Cậu có hay không …là thích cô gái ấy chứ?”



Thích?



Lồng ngực Nguyên Dịch tựa như bị người hung hăng đánh một quyền, mới vội phản bác:



“Cậu miên man suy nghĩ cái gì, tôi sao lại có thể thích cô ấy?”



một cô gái khẩu thị tâm phi, vừa thô lỗ sức lớn cùng tướng mạo nửa điểm cũng không liên quan, lại còn thích cùng hắn cãi nhau, hắn cũng không phải có vấn đề đầu óc, như thế nào lại có thể thích nàng?



Trương Vọng không nghĩ tới Nguyên Dịch thế nhưng lại có phản ứng lớn như vậy, nhìn hắn suy nghĩ



“Nếu như cậu đối với cô ây không có ý, năm đó cô ấy hại cậu bị oan uổng, chúng ta hiện tại cho cái giáo huấn, coi như là vì cậu năm đó thụ khí báo thù.”



“Đây là cái chuyện xưa bao lâu rồi, báo thù cái gì?”



Nguyên Dịch vẻ mặt nghiêm túc nhìn Trương Vọng: “Vọng Tử, cậu đừng có mà làm ra cái việc gì”



Nguyên Dịch ý thức được ngữ khí của mình có chút nghiêm khắc liền bổ sung một câu:



“Chúng ta hôm nay đã là một đám trưởng thành, lại vì một chút chuyện nhỏ này khi dễ một cô gái, thật không có ý tứ.”



“Năm đó cậu vì chuện này mà nhận oan uổng, liền như vậy không tính?”




Nhớ tới gần đây ôm được một cái đại đùi vàng (là ôm đùi bạn Dịch nha), Nhan Khê do dự một chút, vẫn là an nguy của ba là hơn hết, cô lựa chọn gọi điện thoại cho Nguyên Dịch.



Di động vang lên mấy tiếng, Nguyên Dịch mới nghe máy, câu đầu tiên hắn nói chính là: “Có chuyện gì nói mau, tôi chỉ cho cô hai phút.”



hắn là dừng xe bên đường nghe điện thoại? thật là một công dân tốt.



Nhan Khê nhanh chóng đem sự tình nói lại một lần, đầu kia điện thoại trầm mặc một lát, “Tôi ở dưới tầng khách sạn chờ cô, chờ chút tôi lên cùng cô.”



“Cảm ơn anh Nguyên Tiểu Nhị. anh là đệ nhất soái ca đế đô, đệ nhất chính nghĩa!”



“Chậc, nịnh nọt vuốt mông ngựa khoa trương như vậy thật dư thừa, còn không bằng không vỗ.” Dược khen mà Nguyên Dịch một điểm cũng khôngcảm giác được.



“không khoa trương chút nào, như thế có thể biểu hiện ra tôi như thế nào mãnh liệt sục sôi cảm kích anh.” Nhan Khê xỏ nốt chiếc giày còn lại, cầm chìa khóa xe vội ra cửa.



Gió đêm se lạnh, Nguyên Dịch xuống xe, cùng quản lí khách sạn tự mình ra đón khách khí vài câu sau đó đứng ở cổng lớn không đi.



Vài vị quản lí khách sạn đều mờ mịt đầy đầu, nhị thiếu cố ý chạy tới khách sạn đứng trước cửa, chẳng lẽ là để ngắm phong cảnh?



“Nguyên…” Nhan Khê thở hổn hển chạy tới, nhìn Nguyên Dịch phía sau không thiếu quản lí khách sạn tay trang giày da chỉnh chu, thiếu chút nữa mà thốt ra “Nguyên Tiểu Nhị” ba chữ mà nuốt vào, “Nguyên Dịch”.



Trước mặt nhiều quản lí cấp dưới như vậy, gọi hắn “Nguyên Tiểu Nhị” tựa hồ có điểm vứt đi mặt mũi của hắn.



“Nhanh như vậy liền chạy tới?” Nguyên Dịch nhăn mi, “cô lái xe siêu tốc?”



“không, tôi vận khí không tồi, không gặp mấy cái đèn đỏ.” Nhan Khê thở hổn hển đắc ý “Chúng ta hiện tại liền đi lên?”



“Ân” Nguyên Dịch xoay người nhìn tới mấy quản lý khách sạn “Phòng Phú quý hoa ở nơi nào?”



Quản lý sửng sốt một chút: “Nguyên tổng, xảy ra chuyện gì sao?”



“không có chuyện gi, ba bằng hữu của tôi say rượu, tôi cùng cô ấy đến đón người.” Nguyên Dịch xoay người đối với Nhan Khê ngoắc ngoắc ngón tay, “đi theo tôi.”



“Được, đại ca!” Nhan Khê cười tủm tỉm đi theo sau Nguyên Dịch.



Nguyên Dịch cúi đầu ở bên tai Nhan Khê nhỏ giọng nói: “Cứ chân chó như vậy?”



“không, tôi đây là phát sinh từ nội tâm tôn kính cùng sùng bái,” có việc cầu người, co được giãn được là mỹ đức của Khê  “Xem đến ánh mắt chân thành tha thiêt của tôi này.”



cô hướng Nguyên Dịch chớp mắt, muốn Nguyên Dịch nhìn ra tấm lòng chân thành của cô.



Nhưng mà đáp lại chỉ có Nguyên Dịch nhanh chóng xoay đi. (Nghiện lại còn ngại )



“Mắt cô có gỉ.”



Nhan Khê:...



Tác giả có lời muốn nói:



Vô cùng nhục nhã!



Nguyên Tiểu Nhị: phù phù phù phù, tim đập thật thật nhanh.



(Trẫm: hihihi bạn ngượng à  - Bạn Dịch: ‘Lườm’ )



Đại hà: Cái gì? Ta thế mà lại có nhử trên mắt?!