Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài
Chương 46 :
Ngày đăng: 11:38 18/04/20
Từ Kiều Sinh ý thức được đã nói một câu ngu xuẩn, xấu hổ sờ sờ mặt: "Cái kia, hai người nói chuyện đi, tôi đi xem bọn họ đang chơi cái gì." Toilet cách âm rất tốt, nên vừa rồi Nhan Khê không có anh nói gì nhỉ?
"Mọi người đang chơi trò gì?" Nhan Khê cảm thấy có chút hứng thú hỏi, "Tôi có thể vào xem không?"
"Đương nhiên có thể." Từ Kiều Sinh đồng ý, quay đầu thấy mặt Nguyên Dịch trầm xuống không nói lời nào, hận không thể cho chính mình một cái tát, anh đây không phải là đồng đội như heo sao? Vốn là hai người họ đang ở chung với nhau, anh vậy mà một gậy đánh gãy mất, lại vẫn một chỗ cái gì nữa?
Nghĩ vậy anh có chút chột dạ, nghiêng đầu sang chỗ khác không dám nhìn Nguyên Dịch, dẫn Nhan Khê vào phòng, Nguyên Dịch do dự một chút, cũng đi theo vào.
Đẩy cửa ra, trong phòng đầy khói thuốc, Từ Kiều Sinh đá đá vào ghế Dương Dục, "Đều tắt thuốc hết đi, mở cửa sổ cho hết mùi, không để phụ nữ ngửi khói thuốc, là trách nhiệm của chúng ta, có biết không?"
Dương Dục bị đá đang muốn hỏi Từ Kiều Sinh nổi điên cái gì, quay đầu thấy Nhan Khê đứng ở cửa, vội vàng bỏ thuốc trong vào trong gạt tàn, đứng dậy mở cửa sổ ra, lấy tay quạt bớt khói thuốc, hy vọng có thể giảm bớt mùi trong không khí.
"Mọi người cũng chơi trò này?" Nhan Khê đi đến chỗ máy tính của Dương Dục, cảm thấy trò chơi này có chút quen, lại nhìn giao diện trò chơi, không phải là trò gần đây cô đang chơi sao, "Thực khéo, tôi cũng đang chơi trò này, còn dư máy nào không, chúng ta cùng đánh phó bản."
"Nhị... Đại Hà, cô muốn đánh phó bản nào, chúng tôi đều có thể dẫn cô theo." Từ Kiều Sinh mở máy tính bên cạnh ra, "Không ngờ cô cũng chơi trò này, đây đúng là duyên phận rồi."
"Cô chơi một chút là được rồi, là dược sư sao?"
"Phải là dược sư. " Nhan Khê phát hiện mấy máy tính này đều cài trò chơi, xem ra là Nguyên Dịch cố ý chuẩn bị cho bạn anh, nếu không thì có nhà ai lại cố ý xây phòng trò chơi, lại còn đặt mấy máy tính ở bên trong.
"Dược sư cũng được, vừa hay chúng tôi đang thiếu một người về sau vào phó bản không cần phải tìm dược sư vào nữa." Từ Kiều Sinh đã hoàn toàn trầm mê vào trong trò chơi, nhiệt tình theo sát Nhan Khê giới thiệu nhân vật của mình, nói Nhan Khê sau khi login thì thêm bạn với anh, đã sớm quên anh họ đang đứng sau lưng.
Nhan Khê một bên đăng nhập trò chơi, một bên nghĩ, đầu óc Từ Kiều Sinh không tốt, lại thích chơi trò chơi, sao có thể sống sót trong làng giải trí được nhỉ?
Cưỡi lên con thất thải Phượng Phi Thiên (Con phượng có bảy màu) của mình, Nhan Khê một đường chạy đến thương hội: "Tôi đến thương hội, mọi người mau tới đây."
Vài người chạy đến thương hội, Trương Vọng thuận miệng hỏi một câu: "Đại Hà, thương hội nhiều người lắm, tên của cô là gì?"
"Khê Thủy uốn cong."
"Cái gì?" Trương Vọng cho rằng tai mình có vấn đề.
"Khê Thủy uốn cong." Nhan Khê cười tít mắt gật đầu, nhìn vẻ mặt kinh hãi của bốn người Trương Vọng, tươi cười càng ngày càng dịu dàng, "Chính là người mà mọi người đang nghĩ."
"Ôi, để tôi bình tĩnh lại chút." Từ Kiều Sinh thiếu chút nữa là từ trên ghế nhảy dựng lên, "Toàn bộ server có một bạo y là nhân yêu rất nổi tiếng..." giọng nói nhỏ lại, "Thì ra không phải là nhân yêu?"
Không thể trách anh ngạc nhiên, thật sự là cái tài khoản "Khê Thủy uốn cong" chuốc phải rất nhiều thù hận, thân là dược sư mà lại rất bạo lực so với các tài khoản khác, tất cả trang bị đều là cấp độ cao hiếm thấy, phẩm chất, đều gây thù với mọi bang phái và bị đuổi giết khắp nơi, trong server rất nổi tiếng, là một nhân yêu chơi tài khoản nữ rất bạo lực.
"Có những người khác ở đây, cũng có thể ngủ." Nguyên Dịch lấy sách trong tay cô, giúp cô chỉnh thấp cường độ ghế mát xa, nho nhỏ nói thầm, "Gặp phải kẻ có ý đồ xấu, dù có khóc cũng vô dụng."
Miệng thì nói như vậy, nhưng anh lại kéo màn lại, chỉ để lại một khe hở, giúp Nhan Khê ngủ được thoải mái hơn một chút.
Lấy cuốn
Ngay từ đầu chọn đọc quyển sách này, là vì trên mặt bìa có hình Tiểu Quái Thú tròn vo mập mạp, nhìn rất đáng yêu, anh thuận tay mở ra.
Không ngờ mấy mẩu chuyện bên trong rất ấm áp, anh nhịn không được mà tiếp tục đọc. Anh quả thật không ngờ, Nhan Khê chính là tác giả quyển truyện này. Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút phong cách dẫn chương trình của Nhan Khê, anh cảm thấy, cô có thể vẽ ra tác phẩm như vậy, một chút cũng không kỳ quái.
Quyển sách này anh đã xem qua mấy lần, nhưng mỗi lần xem xong, tâm tình đều đặc biệt ấm áp.
Khép sách lại, quay đầu nhìn Nhan Khê yên lặng ngủ, anh bỗng nhiên có dũng khí kích thích, nếu... Nếu anh cùng vớii Nhan Tiểu Khê ở cùng một chỗ, mỗi ngày cô đi dẫn chương trình, về nhà xem sách với anh, vẽ một bức tranh, ăn cơm chiều sau đó tản bộ ở tiểu khu, sau đó cùng... Cùng đi ngủ...
Đi ngủ...
Nguyên Dịch bước ra khỏi thư phòng, đóng cửa lại dựa vào tường hít thở sâu hai lần, mới cảm thấy được tim mình đập bình thường một chút. Vỗ vỗ hai gò má có chút nóng lên, anh chửi thầm chính mình một câu: "Giỏi lắm!"
Trương Vọng vừa đi ra cửa, đã thấy Nguyên Dịch đang ôm mặt mình, anh ngừng chân, cười nói: "Xuống lầu ngồi một chút không?"
Nguyên Dịch xoay người mở hé cửa một chút, hơi nhìn vào trong, trong phòng ánh sáng cực kỳ mờ, Nhan Khê yên lặng ngủ.
Hai người ngồi trên sofa dưới lầu, Trương Vọng cười như không cười nhìn Nguyên Dịch: "Bạn gái thần bí trên báo, là Nhan Khê đúng không?"
Nguyên Dịch cúi đầu gọt trái cây không nói lời nào.
"Chậc chậc, tôi nhớ rõ có một người nào đấy đã nói, anh ta sẽ không mang túi xách giày cho bạn gái, hiện tại cũng đã cõng người ta trên lưng rồi." Trương Vọng bắt chéo hai chân liếc mắt nhìn Nguyên Dịch, "Lúc trước nói năng rất có khí phách, bây giờ mặt có đau không?"
"Đau cái gì?" Nguyên Dịch một dao cắt trái cây thành hai, "Cô ấy cũng không phải bạn gái tôi."
Đúng là anh nói không xách giày mang túi cho bạn gái, Nhan Tiểu Khê là bạn gái anh sao?
Đàn ông nói được thì làm được, anh lại không có sai.
Trương Vọng bị sự vô sỉ của anh dọa sợ ngây người.