Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài
Chương 48 :
Ngày đăng: 11:38 18/04/20
Có lẽ thực khách bàn kế bên không quen dùng dao ăn, dao nĩa va vào chén đĩa, phát ra tiếng vang chói tai.
Tống Triều nhẹ nhàng vuốt ly rượu trong tay, trên mặt lạnh lẽo không xúc cảm, khiến cho nội tâm anh ta dâng lên chút cảm xúc rất nhanh đã biến mất: "A...?" Giọng anh ta lười biếng khàn khàn, làm cho người ta nghe không ra cảm xúc gì.
Nhan Khê thấy phản ứng này của anh ta, trong lòng càng thêm khẳng định, đối phương đơn giản là không thích cô. Nếu thật sự thích một người, khi nghe được bất luận chuyện gì về người ấy, đều đã nhịn không được càng thêm để ý. Có thể giả vờ dịu dàng, săn sóc, chỉ có sự chân thành là không thể giả được.
Cô không biết mục đích của Tống Triều, thái độ của cô đối với Tống Triều không tính là khách sáo, đối phương cho dù có tâm chơi đùa, đối mặt với kiểu thái độ xa cách này của cô, cũng sẽ mất hết hứng thú, vì sao vẫn còn phí tâm tư? Trước kia Ngụy Hiểu Mạn nói cô không hiểu đàn ông, cô cười nhạt, bây giờ xem ra, cô là thật không hiểu đàn ông.
Đàn ông đều nói phụ nữ phức tạp khó hiểu, trên thực tế chính bọn họ cũng như vậy.
Lòng người giống như biển, cũng không phân giới tính.
Tống Triều cẩn thận quan sát cô gái trước mắt này, làn da trắng nõn, lông mày mắt hạnh, cái mũi thẳng, miệng hồng nhuận xinh xắn, nhìn tổng thể, có vẻ có chút điềm đạm đáng yêu lại ngây thơ, kiểu tóc thời thượng nhưng không khoa trương, làm nổi bật lên gương mặt cô càng thêm xinh xắn. Hai tay trắng noãn nhỏ nhắn, móng tay được cắt sạch sẽ, tuy nhiên không có làm móng tay, nhưng lại sáng bóng, đây là một đôi tay được chăm sóc vô cùng tốt, thậm chí được gọi là mười ngón không dính nước xuân.
Giống như tiểu bạch hoa xinh đẹp, nhưng là bên cạnh hắn người đẹp có rất nhiều, tướng mạo Nhan Khê không đủ để làm cho người ta quá kinh ngạc.
Hắn không rõ Nguyên Dịch làm sao có thể để ý người con gái không có gì quá đặc biệt này, nhưng mà nhớ tới những lời nói và việc làm thói quen năm đó của Nguyên Dịch, Tống Triều lại cảm thấy Nguyên Dịch có thể để ý cô gái như vậy, nói không chừng là để ý đến vẻ yếu đuối dễ bắt nạt của cô.
Kiểu con gái nhìn như yếu đuối này, không phải rất hợp với người như Nguyên Dịch sao?
"Không ngờ bức thư tình kia vậy mà không thể đưa đến tay cô Nhan." Tống Triều cười mất mác, "Mấy năm nay tôi vẫn cho là cô Tống không thích tôi, mới cự tuyệt tâm ý của tôi, không ngờ chỉ là hiểu lầm."
"Đợi một chút." Nhan Khê nghe Tống Triều vừa muốn kéo đề tài nói chuyện về lại chuyện tình cảm này, ngắt lời Tống Triều mà nói, "Anh Tống, nếu năm đó thư tình đưa đến tay tôi, tôi cũng sẽ cự tuyệt anh."
"A...?" Tống Triều cười cười, phong độ mười phần, "Tôi đối với cô Nhan, không có sức hấp dẫn nào sao?"
"Không." Nhan Khê lắc đầu, "Tôi chỉ là không muốn yêu sớm, chín năm trước tôi mới mười lăm tuổi, vẫn còn vị thành niên."
Tống Triều:...
Hắn cho rằng Nhan Khê sẽ tìm phương thức nhã nhặn nhẹ nhàng để cự tuyệt hắn, không ngờ lại có thể nói ra lời này. Loại cảm giác này giống như là hắn vào một nhà hàng cao cấp ăn cơm, kết quả bên trong lại bán thịt dê nướng, đậu hủ thúi, hoang đường đến mức làm cho hắn có chút không biết phản ứng thế nào.
"Cô Tống so với trong tưởng tượng của tôi vẫn rất thú vị." Tống Triều cười cười, "Cô như vậy càng làm tôi thêm không nỡ từ bỏ rồi."
"Tôi hiểu." Nhan Khê lau khóe miệng một chút, "Nhưng mà đời người, nói chung phải có thứ cầu mà không được thì mới thú vị. Anh Tống không ngại nếm thử một chút loại cảm giác này chứ, như vậy mới hiểu được cuộc đời."
Tống Triều cười cười, từ chối cho ý kiến, tư thái của hắn như là bao dung cho một đứa nhỏ đang cố tình gây sự. Nhan Khê nghĩ, lời nói và việc làm của người này rất phong độ, cơ hồ phù hợp với hình tượng người đàn ông lý tưởng trong lòng cô, nhưng nếu như đối phương không lấy lý do ba cô, nửa bắt buộc mời cô tới dùng cơm.
Nói loại này hành vi này của Tống Triều mà gọi là có phong độ, không bằng nói trong mắt hắn, giá trị của cô chỉ được hắn dùng thủ đoạn như vậy để đối phó.
"Nghe nói bác trai Tống gần đây làm từ thiện ở vùng núi nghèo khó, còn được sự khích lệ của các phòng ban ngành?" Tống Triều dịu dàng nhìn Nhan Khê, "Tôi có một người bạn rất tán thưởng việc làm của bác trai Tống, trong tay anh ta có hạng mục khai phá khu thành Tây, nếu bác trai Tống cảm thấy hứng thú, cũng có thể cùng tham dự."
Hạng mục này rất nổi tiếng, Nhan Khê có nghe Tống Hải nhắc qua, nghe nói khoảng thời gian trước rất nhiều công ty lớn tham gia cạnh tranh đấu thầu, ngay cả công ty của nhà họ Nguyên cũng tham dự, nhưng sau cùng trúng thầu lại là một công ty hạng hai. Lúc ấy ba cô còn nói, công ty hạng hai này sau lưng khẳng định có người thao túng, nếu vậy thì sẽ không có can đảm ăn công trình lớn như vậy.
Đang lúc ăn khuya, đăng ảnh kích thích mấy người bụng đói, làm cho người ta cảm giác thức ăn rất ngon.
Trong đêm khuya Từ Kiều Sinh đang trong giai đoạn ép cân đang lướt một vòng bạn bè, cảm giác dạ dày mình đều đang co bóp, rõ ràng chỉ là một bát mỳ bình thường, tối đa chỉ có trứng gà là nhìn ngon, thế nào mà anh lại muốn ăn như thế.
Vì sao chị dâu nhỏ lại là người đáng sợ như vậy lại chọn thời điểm không thích hợp mà đăng hình thức ăn thế này?
Tuy trong lòng cực kỳ oán giận, nhưng ngón tay lại chỉ dám nhấn like, một chút oán giận cũng không dám có.
Lướt xuống chút nữa, anh Dịch mất ngủ?
Đã mười một giờ, anh ấy cư nhiên lại mất ngủ?
Anh run run rẩy rẩy bình luận một câu ở dưới.
Kiều Sinh: Anh Dịch, tài khoản của anh bị trộm rồi hả?
Nguyên trả lời Kiều Sinh: Không.
A..., nhìn giọng điệu lúc này, quả thật không giống như là bị trộm.
Nhan Khê lướt đến bình luận của Từ Kiều Sinh cho Nguyên Dịch, thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhưng mà nhớ tới trên lầu Tống Hải đã ngủ, cô vội vàng nhịn cười, trả lời Từ Kiều Sinh một câu.
Sông lớn, ta là dòng suối nhỏ trả lời Kiều Sinh: Ha, vì sao mất ngủ là bị trộm tài khoản?
Kiều Sinh trả lời Sông lớn, ta là dòng suối nhỏ: Chủ yếu là bởi vì anh Dịch bình thường rất ít đăng tin trên này, tôi có chút bất ngờ.
Từ Kiều Sinh nhìn đến bình luận này không trả lời được, chẳng lẽ muốn anh nói với chị dâu nhỏ, anh Dịch rất ít khi nào thức quá mười một giờ sao?
Đúng lúc nhớ lại anh Dịch đã nói với chị dâu nhỏ là không có thói quen trước mười một giờ phải đi ngủ, người em họ là anh còn có thể nói cái gì, không thể vạch trần lời nói dối của anh ấy.
Lời nói dối đã ra miệng, duy trì sự dối trá làm trong lòng người em họ này rất mệt mỏi. Khó trách có có người nói anh diễn xuất không tốt, tất cả đều dùng ở trong này rồi, còn sức đâu mà quay phim?
Nhan Khê ăn xong, chuẩn bị chơi nửa tiếng thì đi ngủ, nào biết vừa mở wechat ra, nhìn thấy trong trang cá nhân của mình Ngụy Hiểu Mạn gửi cho cô một tin nhắn.
Ngụy Hiểu Mạn: Đại Hà, cậu còn thức không, tôi muốn nói chuyện với cậu, có thời gian gặp mặt không?
Nhan Khê bình tĩnh tắt khung trò chuyện.
Cô cũng không phải nữ chính phim truyền hình, bị người ta cho đội nón xanh, còn có thể giống như thú cưng được triệu hồi, người khác nói gặp mặt thì ngoan ngoãn đi gặp.
Đó là người mù quáng ăn no rửng mỡ.