Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài
Chương 6 : Hổ thẹn hổ thẹn, quá khen quá khen rồi
Ngày đăng: 11:37 18/04/20
Editor: Hy
Ăn xong bữa cơm, Nhan Khê đối với chức vụ của mấy người đồng nghiệp này cơ bản đã nắm rõ. Quay phim Triệu Bằng đã hơn 40 tuổi, là một nhân vật làm cho có lệ, biên đạo Trần Bội là người phải kéo đưa đẩy một chút, nghe nói trước kia là một chủ nhiệm của một liên hội phụ nữ ở một thôn xã, bây giờ hơn 40 tuổi làm biên đạo của đài truyền hình, đối với người bình thường mà nói, cũng coi như vô cùng thành công rồi. Còn lại hai nhân viên hậu kì khá trẻ tuổi, nhìn bọn họ nói chuyện và làm việc, xem ra ở trong đài cũng không phải là người có tiếng nói.
Kim đài trưởng cố ý cùng Nhan Khê nói chuyện, cho nên ở trước mặt đám đồng nghiệp, ông ta giống như là một trưởng bối đã quen với Nhan Khê nhiều năm. Loại hành vi này, so với nói lời khen ngợi thì còn có ích hơn, Nhan Khê nhận ân tình của ông ta, nên thừa dịp lúc đi vào phòng rửa tay, đi ra đại sảnh thanh toán bữa cơm này.
Cũng không tốn nhiều tiền, nhưng sau khi mọi người biết Nhan Khê đã thanh toán tiền, thái độ đối với cô càng phải thân thiết thêm một chút.
Thân là một nhân viên mới, cho dù có hậu thuẫn, chuyện nên làm thì cũng muốn làm cho thích hợp, nếu không thì muốn chân chính dung nhập vào cái vòng này thật không dễ dàng.
Anh tốt với tôi, tôi tốt với anh, vậy thì cả hai cùng tốt.
Sau khi trở về, Tống Nhan hỏi Nhan Khê đồng nghiệp thế nào, cô đem các đồng nghiệp ra khoe một lần, thuận tiện nói rõ Kim đài trưởng rất chiếu cố cô.
Không tới hai ngày, còn chưa phát sóng “Những câu chuyện bên mình” mà đã tìm được nhà tài trợ, công ty Hải Dương.
Vì vậy ngày đầu tiên Nhan Khê chính thức đi làm, được đồng nghiệp nhiệt tình tiếp đãi, thậm chí còn có hẳn một phòng làm việc riêng, bàn ghế bên trong và máy tính đều là đều là đồ mới cả.
Đài truyền hình của Đế Đô có tổng cộng gần 10 tầng, đài truyền hình Đế Đô là Quang Thị một mình chiếm 4 tầng, bên trong còn có mấy phòng thu, người chủ trì đều là nhân vật nổi tiếng toàn quốc. Không giống với kênh số 8 đơn độc của Đế Đô, và kênh số 9 cùng ở một tầng, không có việc gì thì liền nhàn rỗi đánh muỗi.
Sau khi Nhan Khê tới làm, không quá vài ngày liền cùng đồng nghiệp ở hai kênh quen biết, bởi vì hai kênh này cộng lại, cũng chỉ có hơn 20 đồng nghiệp, có vài đồng nghiệp còn làm chung cho cả hai kênh. Hai người lãnh đạo lớn của hai kênh mặc dù được gọi là đài trưởng, nhưng thực tế là ở trong tòa nhà này, còn không bằng địa vị của những người lãnh đạo kênh khác.
“Tiểu Nhan, nội dung tập một của chương trình của chúng ta đã quyết định rồi,“ Trần Bội đem phương án đưa tới bàn làm việc của Nhan Khê, “Tập một nội dung về phương diện giao thông, nhưng cần em phải ra ngoài một chuyến, không sao chứ?”
Dù sao chị ta cũng tính xong rồi, tùy tiện quay mấy cái quy tắc giao thông của người đi đường hoặc của xe cộ, sau đó hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, ở trong chương trình nhấn mạnh tuân thủ an toàn giao thông có vai trò quan trọng như thế nào, kiểu gì cũng có thể mở được chương trình.
Tài xế thấy có người chặn ở trước mặt mình, vốn trong lòng đã có một bụng tức giận, nhưng nghe đối phương nói mình là phóng viên của đài truyền hình, giọng lại mềm mại êm tai, một bụng tức giận nhất thời giảm xuống.
Nghe thấy đối phương nói mình vi phạm luật giao thông, mặt người đàn ông có chút không được tự nhiên, hắn vụng trộm nhìn thoáng qua ống kính, hơi ngượng ngùng.
“Anh cứ yên tâm, chúng tôi đuổi theo chỉ muốn nhắc anh chú ý an toàn, mặt anh và biển số xe của anh chúng tôi sẽ làm mờ,“ Đoán được điều đối phương đang lo lắng, một câu của Nhan Khê liền xóa tan nghi ngại của anh ta, sau đó nói đến những hậu quả của việc không tuân thủ an toàn giao thông gây ra, cuối cùng lấy một tai nạn giao thông có thật để làm hồi kết.
Câu chuyện rất bình thường, nhưng bởi vì giọng cô quả thực có tính xúi giục, làm cho đại hán tài xế cao 1m8 này rất cảm động, thiếu chút nữa thì khóc luôn tại chỗ, sau đó hắn hướng tới ống kính để hối lỗi, còn hỏi Nhan Khê xem đứa bé sống sót trong câu chuyện cũ kia bây giờ thế nào rồi, hắn muốn quyên góp một ít tiền cho cậu bé đó.
“Tiên sinh cứ yên tâm, cậu bé đó đã được quốc gia nuôi dưỡng rồi, cuộc sống cũng không quá tệ, chỉ là không ai thay thế được địa vị của bố mẹ trong lòng cậu bé đó,“ Nhan Khê cười nhìn người đàn ông mặt đỏ tai hồng kia, “Hy vọng khi anh đi ra khỏi nhà, nhớ suy nghĩ cho người nhà của anh, mỗi ngày bọn họ đều đang đợi anh bình an trở về.”
“Ra khỏi nhà vui vẻ, về nhà bình an, mặc dù là một câu hết sức bình thương nhưng,“ Nhan Khê cười đến cả khuôn mặt cũng dịu dàng, cả người tràn đầy vinh quang, “Nhưng tôi vẫn chúc anh như cũ, còn có trước máy truyền hình rộng lớn này trước người xem và bạn bè, chúc ra khỏi nhà thì vui vẻ, về nhà bình an.”
Tài xế gật đầu liên tục, liên tục đảm bảo mình sau này mình nhất định sẽ sửa thói quen xấu này, không vi phạm quy tắc giao thông nữa, rồi xấu hổ rời đi.
Triệu Bằng tắt máy quay, quay đầu giơ ngón tay cái với Nhan Khê: “Tiểu Nhan, tài ăn nói của em rất giỏi.” Bọn họ đi chuyến này, có thể kích động ân huệ của người chủ trì, chính là được tổ sư gia thưởng cơm.
Người mới này, có vài phần bản lĩnh thực sự.
Nhan Khê cười đến mặt đầy ngượng ngùng.
“Hổ thẹn hổ thẹn, quá khen quá khen rồi.”
Nhưng thêm nhiều lời khen nữa cũng không sao, cô nhận được hết