Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài
Chương 76 :
Ngày đăng: 11:38 18/04/20
"Chủ tịch." Trợ lý vội vàng gõ cửa văn phòng Tống Hải, vẻ mặt thập phần vi diệu, "Bên ngoài công ty chúng ta, có mấy chiếc siêu xe rất sang trọng."
"Cho dù xe sang cũng không phải là của chúng ta, cậu kích động như thế làm gì." Tống Hải sống một mình mấy năm nay, không hề quan tâm vấn đề mừng sinh nhật, hôm nay dù là sinh nhật ông, nhưng ông cũng không có ý định mở tiệc lớn mời khách, chỉ là đến một khách sạn bình thường, chuẩn bị buổi tối dẫn con gái cùng đi ăn cơm.
Trợ lý cười khổ: "Vốn tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng người trong đoàn xe này nói, bọn họ do anh Nguyên gọi đến, đưa chủ tịch đi dự tiệc sinh nhật."
"Tới đón tôi?" Tống Hải sửng sốt, lập tức phản ứng kịp, "Đây là muốn lấy lòng tôi sao?"
Trợ lý nghĩ thầm, anh đã gặp qua không ít người lấy lòng vợ nhà giàu hoặc là ba vợ giàu có, lại là lần đầu tiên thấy thiếu gia nhà giàu lấy lòng ba vợ bình thường, con gái chủ tịch đúng là thần tiên, ăn Nguyên Dịch, một nhân vật như vậy đến sít sao.
"Chúng ta đi ra xem." Tống Hải có chút tò mò, cái đội siêu xe có thể làm cho trợ lý chấn kinh như vậy, rốt cuộc có bao nhiêu khoa trương.
Ngoài cửa lớn công ty của Tống Hải, đậu tám chiếc xe giá trị bảy tám con số, trên đầu chiếc xe dẫn đầu, dùng hoa tươi và kim cương xếp thành chữ ‘Thọ’ xinh đẹp, còn trên đầu mấy chiếc xe còn lại, toàn bộ dùng hoa tươi xếp thành những con hạc đang muốn bay lên, vừa thấy thì giật mình, rất giống như là xe hoa vậy.
Trên áo khoác nhóm người lái xe, đều thêu bốn chữ "Thọ tựa Nam Sơn", ngay ngắn chỉnh tề đứng cạnh cửa xe, khí thế mười phần.
Các nhân viên trong công ty đều thấy cảnh này, không ít người lấy điện thoại ra, nằm úp trên cửa sổ chụp hình, cái cách lấy lòng ba vợ tương lai này, quả thực trước đây chưa từng gặp.
Tống Hải đi ra cửa, cũng bị trận khí thế này làm ngây người, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại.
"Bác Tống." Một người đàn ông trẻ mặc tây trang đi đến trước mặt Tống Hải, "Con là bạn của Nguyên Dịch và Nhan Khê, Trương Vọng, bác gọi con là Tiểu Trương được rồi ạ. Nguyên Dịch đã chuẩn bị tiệc sinh nhật cho bác ở khách sạn rồi, hi vọng bác có thể nể mặt mà đến tham gia."
Trương Vọng thay Nguyên Dịch tới trước, đã tìm hiểu qua vị Tống tổng này, hiện tại nhìn thấy người thật, phát hiện vị Tống Hải này, quả thật như lời đồn, béo đến làm cho người ta có cảm giác gần gũi.
"Chào cậu Trương." Tống Hải bắt tay với Trương Vọng, "Sao có thể làm cậu Nguyên tiêu pha như vậy."
"Bác khách sáo rồi." Trương Vọng biết vào lúc này bạn nhà mình có chút không được tin tưởng, nhưng làm anh em, thời điểm mấu chốt vẫn muốn giúp đỡ nói tốt một chút, " Từ nhỏ Nguyên Dịch rất ít khi được ở cùng với ba mẹ, nên một số việc không xử lý tốt, vẫn mong bác Tống thông cảm nhiều hơn, cậu ấy tôn trọng bác là thật tâm."
Nhớ tới con gái từng đề cập với ông một việc, Tống Hải hẳn sẽ không làm ra chuyện để cho bạn trai con gái mất mặt, tiện cười nói: "Nguyên Dịch đứa nhỏ này, đã quá khách khí rồi."
"Anh đã cho người đưa ba em đến khách sạn rồi sao?" Nhan Khê thắt dây an toàn, nói với Nguyên Dịch, "Cũng không biết ba có thích sự chuẩn bị này của em không."
"Bác trai thích em như vậy, dù em chỉ nấu cho ông ấy một chén cháo loãng, ông cũng đã rất vui rồi, đừng nói đến em cố ý chuẩn bị tiệc sinh nhật cho ông." Nguyên Dịch giờ phút này đã từ trong cảm xúc "Muốn hênh hoang" tỉnh lại, cho nên có chút chột dạ, "Trong kế hoạch của em, anh có làm thêm chút việc dệt hoa trên gấm, em sẽ không trách anh chứ?"
Nhan Khê nở nụ cười: "Anh cũng là vì để cho ba em vui, sao em có thể trách anh."
Nguyên Dịch thở ra: "Vậy là tốt rồi."
Nửa tiếng sau, Shan Khê nhìn cửa khách sạn Ngự Viên trang trí cả ngàn bông hoa đua nhau khoe sắc, nhân viên phục vụ đứng thành hai hàng, cầm bong bóng dán chữ chúc mừng sinh nhật, làm cho thiếu chút nữa sợ ngây người, cứng họng một lúc lâu, quay đầu nhìn Nguyên Dịch đứng bên cạnh: "Anh làm thành như vậy, thật sự không có vấn đề gì sao?"
Cô không muốn sau đó Nguyên Dịch lại bị truyền thông đưa lên đứng đầu tin tức, là vì nhà hàng khách sạn truyền thừa trăm năm, vì quản lý không tốt mà đóng cửa.
Nguyên Dịch cũng hiểu cách này tựa hồ hơi phù phiếm, nhưng anh tin sau hôm nay, sẽ không còn ai cảm thấy anh không coi trọng Nhan Khê: "Bác trai khó có được mới làm một buổi tiệc sinh nhật, long trọng một chút mới tốt."
Nhan Khê muốn nói, đây cũng quá khoa trương quá long trọng rồi, nhưng thấy trên mặt Nguyên Dịch cười đầy vẻ lấy lòng, lời nói ra miệng cũng thay đổi: "Ừm, rất tốt. Mấy năm nay ba em cũng không làm một buổi tiệc sinh nhật cho đúng nghĩa, năm nay long trọng một chút, cũng không tính là quá huênh hoang."
"Sau này có anh ở đây, dù bác trai có thích tiệc sinh nhật phong cách gì, anh đều có thể chuẩn bị." Thấy Nhan Khê cũng không có ghét bỏ sự chuẩn bị của mình, thắt lưng Nguyên Dịch đã thẳng lên không ít, anh dắt tay Nhan Khê, "Đi, chúng ta vào thôi."
Trên thảm đỏ trải đầy hoa tươi, Nhan Khê dám chắc, nhân viên phục vụ đứng hai bên thảm đỏ, trong ánh mắt họ nhìn cô giống như đang nhìn một hồng nhan họa thủy.
Đi vào sảnh yến hội, Nhan Khê thấy một dàn nhạc bên góc trái sảnh, còn có ba cô ngồi ở bàn tiệc chính, cười đến thấy răng không thấy mắt, sắc mặt hồng nhuận.
Thân là con gái, Nhan Khê đối với cảm xúc của Tống Hải vẫn có thể đoán được, nói ví dụ như giờ phút này, Nhan Khê có thể khẳng định ba cô đang cực kỳ vui vẻ.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, sự chuẩn bị hôm nay của Nguyên Dịch kỳ thật rất thích hợp, bình thường ba cô thích mang mấy thứ lấp la lấp lánh, mang nhẫn vàng cỡ lớn, trong lòng đại khái sẽ thích loại phù phiếm xa hoa này.
"Nguyên Tiểu Nhị, cám ơn anh." Nhan Khê quay đầu cười với Nguyên Dịch, "Ba em rất vui."