Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài
Chương 92 :
Ngày đăng: 11:38 18/04/20
"Nhã Nhã." Nguyên Á Sâm mới nghe xong điện thoại, có chút áy náy nhìn Từ Nhã, "Một người bạn đối tác của tôi xảy ra chút chuyện..."
"Không sao, ông đi đi." Không đợi Nguyên Á Sâm nói xong, Từ Nhã đã mở miệng nói, "Du lịch thì khi nào đi cũng được."
"Xin lỗi." Nguyên Á Sâm thở dài, hôn một cái lên mặt Từ Nhã, xoay người mang vali hành lí về phòng, di chuyển những đồ vật có thể đụng vào Từ Nhã, mới vội vàng ra khỏi nhà.
Từ Nhã ngồi trên sofa một hồi, thẳng đến khi dì làm trong nhà đi ra, mới hồi phục tinh thần lại.
"Phu nhân." Dì làm mang vali hành lý cũ, thay đồ làm việc trong Nguyên gia ra, "Không phải phu nhân và ông chủ đi du lịch sao?"
"Ông ấy có chút việc phải đi, cho nên không đi nữa." Từ Nhã xoay người thấy mặt mấy dì giúp việc có vẻ khó xử, cười nói, "Mọi người đi cẩn thận."
"Sao người..." Mấy dì giúp việc đồng thời đi ra, phu nhân và ông chủ ở nhà giờ làm sao đây?
"Không có việc gì, mọi người đi đi." Từ Nhã thấy một người trong đó mang theo bao lớn bao nhỏ, nhịn không được hỏi, "Mang nhiều đồ như vậy, ngồi máy bay có bất tiện hay không?"
"Mang đồ lên máy bay đều phải trả tiền, vé lại đắt, tôi ngồi xe lửa về." Người này mang vẻ măt vui mừng, sau khi dì Lý đi rồi bà mới vào làm, yêu cầu với người làm trong Nguyên gia không nhiều, nhưng làm việc lại rất thoải mái tiền lương lại nhiều, đến những ngày nghỉ lễ còn có tiền thưởng.
"Tôi xem tin tức nói, tết âm lịch người đi xe lửa rất nhiều, bà mang nhiều đồ như vậy, không phải càng bất tiện sao?"
"Không sao, nhờ có bác tài xế, tôi mua được vé ngồi. Trong nhà tôi có hai đứa con, đứa lớn học sơ trung, đứa nhỏ học lớp năm, tôi làm việc ở thủ đô đã lâu rồi, cũng chưa gặp lại bọn nó, lần này trở về cũng phải mang một số thứ về."
Vẻ mặt Từ nhã có chút hoảng hốt, bà sửng sốt một hồi mới nói: "Mua cho mấy đứa nhỏ cái gì?"
"Mấy bộ quần áo và một số dụng cụ học tập, điều kiện sống ở quê tôi không tốt lắm, dụng cụ học tập không đảm bảo lại còn đắt nữa, tôi mua cái này về, bọn nó chắc chắn sẽ rất vui." Dì giúp việc thật không ngờ Từ Nhã còn có thể quan tâm những việc này, vì niềm vui khi sắp được về nhà, làm cho bà khi bình thường rất kiệm lời ít nói, giờ trở nên nói nhiều hơn mấy câu.
Từ Nhã im lặng lắng nghe, thường thường hỏi hai câu, thái độ tò mò này, làm cho mấy dì giúp việc khác có chút kinh ngạc, hôm nay phu nhân bị sao vậy?
"Thời gian không còn sớm nữa, tôi gọi tài xế đưa mọi người ra nhà ga." Từ Nhã gọi điện thoại, nói với mấy dì giúp việc, "Năm mới vui vẻ."
"Năm mới vui vẻ, chúc ông chủ, phu nhân, còn có hai vị thiếu gia năm mới bình an, đại cát đại lợi."
Tuổi càng lớn, càng thích không khí náo nhiệt khi đoàn viên, tất cả con cháu đều tụ tập ở đây, chỉ riêng không có con gái lớn, chung quy trong lòng ông cụ Từ có chút tiếc nuối. Nhưng mấy năm nay, ông đã sớm tập thành thói quen, thêm nữa năm nay có cháu dâu tương lai xuất hiện ở đây, ông đã không có tâm tư lại đi quản con gái lớn và con rể lớn nữa rồi.
"Buổi sáng khi con đi, bọn họ còn đang ăn sáng." Nguyên Bác cung kính trả lời, "Có đi chưa thì con cũng không rõ lắm."
Nhưng mà, hẳn là không có cơ hội đi.
Anh quay đầu nhìn Nguyên Dịch và Nhan Khê, hôm nay là ngày quan trọng, là lúc ba mẹ nên lên sân khấu.
"Tiểu Khê, ta mặc kệ bọn nó." Ông cụ Từ vui tươi hớn hở ngoắc tay với Nhan Khê, "Nào, ta cho con xem vài thứ."
Nhan Khê đưa túi xách có mấy bao lì xì cho Nguyên Dịch, đi theo sau ông cụ Từ.
Từ Kiều Sinh nhìn Nhan Khê, lại nhìn túi xách nữ trong tay Nguyên Dịch, đầu vừa lệch, chỉ chỉ phòng trống bên cạnh.
Trước kia lại còn nói cái gì đàn ông xách túi cho phụ nữ là không có tự tôn, bây giờ động tác nhận túi xách lại thuần thục như vậy, cũng không biết làm qua bao nhiêu lần rồi.
Đàn ông ha..., sĩ diện ha..., xách túi cho phụ nữ không có cốt khí ha...?
Nguyên Dịch... Nguyên Dịch yên lặng đẩy cửa phòng mình ở Từ gia lúc trước, để túi vào ngăn tủ, xoay người đi tìm ông ngoại và Nhan Khê. Anh lo ông ngoại lại bộc phát tính trẻ con, cô nàng Nhan Tiểu Khê kia đôi khi cũng có những suy nghĩ không giống người thường, hai người này mà ở cùng một chỗ, làm ra chuyện phóng hỏa đốt thư phòng, cũng rất có khả năng.
Từ Kiều Sinh thấy Nguyên Dịch vội vã đi tìm ông nội và Nhan Khê, cũng đi theo muốn xem náo nhiệt.
Còn lại Nguyên Bác trầm ổn bất đắc dĩ lắc đầu, với cái tính không đáng tin của bốn người này, anh vẫn nên đi theo sau nhìn xem sao.
Trong thư phòng, ông cụ Từ lấy ra một quyển album ảnh thật dày, nhẹ nhàng phủi đi tro bụi bên trên, quay đầu vẻ mặt thần bí nói với Nhan Khê: "Tới đây, ta cho con xem tuổi thơ dữ dội của bánh trôi lớn và bánh trôi nhỏ."
Nhan Khê: "..."
Ông ngoại Từ, người theo kịp thời đại lắm đó, ngay cả từ tuổi thơ dữ dội người cũng biết.