Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Chương 95 :

Ngày đăng: 11:38 18/04/20


"Nhị thiếu, trên muôi xào có nước, đừng bỏ vào trong dầu, dầu sẽ bắn văng ra ngoài." Dì Lý luống cuống tay chân cướp muôi xào trong tay Nguyên Dịch, vặn tắt lửa, không thể nói thẳng không cho Nguyên Dịch lăn qua lăn lại trong bếp nữa, chỉ có thể thay đổi cách nói uyển chuyển hơn, "Đều đã trễ thế này rồi, cậu nên đi ngủ rồi."



Nguyên Dịch nhìn cái bàn bên cạnh đầy đĩa thức ăn bị mình nấu cháy, chùi sạch vết dầu dính trên mu bàn tay, thở dài nói: "Sao nấu ăn mà lại còn khó hơn cả lập trình vậy chứ?"



"Nhị thiếu, cậu đang nói giỡn tôi sao." Dì Lý lấy khăn lau sạch vết dầu trên bàn, "Xào rau bất quá là kỹ năng trong cuộc sống, rất nhiều người đều đã làm, nhưng lập trình cũng không phải ai cũng biết, có thể so sánh chung được sao?"



Trong cảm nhận của dì Lý, Nguyên Dịch là người có năng lực, mới đại học mà đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp, hiện tại sản nghiệp nhiều như vậy, còn có thể theo đuổi được cô Nhan, thật sự là không thể hơn được nữa.



Nguyên Dịch thở dài, hiện tại anh lại không thể dựa vào việc lập trình mà lấy lòng ba vợ được.



"Ngày mai, ngày mai lại tiếp tục luyện." Dì Lý thấy Nguyên Dịch tựa hồ vẫn không cam lòng, không dám để anh ở lại trong bếp nữa, sợ anh phá hỏng cả căn bếp này mất. Qua năm mới, nếu xảy ra hoả hoạn cháy nổ gì gì đó, là điềm xấu.



Đi ra phòng bếp, Nguyên Dịch nghe có chuông di động vang lên, tiếng chuông này là cài riêng cho Nhan Tiểu Khê, là bạn gái của anh, nhất định phải có tiếng chuông độc nhất vô nhị.



"Tiểu Khê?" Chẳng lẽ cô ấy gọi nói cho mình, đêm ba mươi không thể đến nhà cô ăn cơm sao?



Điện thoại bên này Nhan Khê quay đầu nhìn cơn giận còn sót lại chưa tiêu của Tống Hải: "Em nói chuyện tối ba mươi anh qua ăn cơm cho ba..."



"Thế nào?!" Vẻ mặt Nguyên Dịch có chút kích động, "Bác trai chắc là sẽ không đồng ý hả?"



"Nghĩ cái gì vậy, ba em nói anh qua sớm một chút, cơm trưa cũng qua ăn bên nhà em luôn." Nhan Khê lại nhìn Tống Hải, thấy ông gật đầu lại tiếp tục nói, "Nhiều người thêm náo nhiệt hơn, trong nhà chỉ có em và ba hai người, cũng nhàm chán."




Bạn trên mạng 2: Ha ha ha ha, anti trước kia cười nhạo Nhan Khê là ôm đùi nhà giàu đâu bước ra hai bước, này rốt cuộc là ai ôm đùi ai?



Bạn trên mạng 3: Nguyên tổng, tôi nhấn thích cho anh, anh sẽ tặng bảo vật trong trò chơi cho tôi chứ?



Bạn trên mạng 4: Tôi cảm thấy Nhan Khê nói rất đúng, tình yêu cũng không phải là toàn bộ của một cô gái, nhà trai thích cô ấy là đúng, nếu không thì làm gì có kết với chả hôn. Mọi người bởi vì chút việc nhỏ này, đã khen cô ấy là nữ thần truyền cảm hứng, tôi cảm thấy đây là vũ nhục năng lực của cô ấy.



Bạn trên mạng 5: Bạn lầu trên thật là, chuyện gì cũng có thể nói một đống lớn đạo lý, sống như vậy, có thấy mệt không?



Bạn trên mạng rảnh rỗi nhàm chán, luôn sẽ vì một chút chuyện lông gà vỏ tỏi này mà gây gổ, Nhan Khê là đương sự cuối cùng chỉ có thể lựa chọn làm như không thấy.



Cô mặc đồ thật dày, đi trong thời tiết lạnh lẽo, bởi vì ba cô nói trong nhà thiếu đèn lồng đỏ treo trước cửa, cho nên cô phải ra ngoài mua.



"Nhan Khê." Mới vừa đến cửa hàng, một cô gái ăn mặc thời thượng đi tới phía cô, không nói hai lời, đưa tay lên muốn đánh cô.



Nhan Khê đưa tay túm chặt cổ tay cô ta, không chút khách khí mắng: "Xem phim đến u mê rồi hả, ở chỗ đông người còn muốn ra tay đánh người, có phải đầu óc có vấn đề không?"



Cô gái này cô chưa từng gặp, nhưng cô đã từng thấy trong bức ảnh trên bài báo viết về mấy anh em họ của Tống gia.



Tống Thi, em họ của Tống Triều và Tống Từ.