Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Chương 97 :

Ngày đăng: 11:38 18/04/20


Người đàn ông lịch lãm phong độ, cô gái dịu dàng cúi đầu, quán cà phê an tĩnh, nếu người qua đường không biết thân phận của bọn họ, lần đầu gặp sẽ cảm thấy là một cặp trời sinh.



Nhưng tất cả mọi người đều biết, cô gái này là bạn gái Nguyên Dịch, mà người đàn ông này là một kẻ theo đuổi thất bại. Ngay lúc đang có tin đồn chuyện tốt của Nhan Khê và Nguyên Dịch sắp đến đột nhiên lại nhảy ra tin hai người hẹn hò ở quán cà phê, đối với người xem náo nhiệt mà nói, điều này không thể nghi ngờ là một hồi cuồng loạn cuối năm. Có người cảm thấy Tống Triều si tình, có người cảm thấy hai người chỉ đơn thuần là gặp mặt, còn có người cảm thấy Nguyên Dịch có phải bị Nhan Khê cho đội nón xanh hay không.



Mấy người anti nhà giàu trên mạng bắt đầu cười nhạo Nguyên Dịch, cho dù có tiền thì thế nào, không chỉ không cưới được cô gái mình thích, còn bị cho đội nón xanh; còn mấy người thù ghét phái nữ là có cảm xúc nặng nề nhất, bọn họ mỗi người giống như hóa thân thành Nguyên Dịch, nhục mạ Nhan Khê không tuân thủ nữ tắc, mắng phụ nữ trên đời đều không phải thứ tốt, nếu bọn họ là Nguyên Dịch, nhất định sẽ trừng trị người phụ nữ này thật tốt vân vân và mây mây.



Chướng khí của dư luận trên mạng bay mù mịt, Nguyên Dịch tùy ý nhìn mấy bình luận đứng đầu cũng nhìn không được nữa, anh đứng lên muốn đến tìm Nhan Khê, bị Nguyên Bác nhất giữ chặt lại.



"Em sao vậy?" Nguyên Bác còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, anh thấy sắc mặt Nguyên Dịch không bình thường, kéo người lại xuống sofa, "Mặc kệ là đã xảy ra chuyện gì, dáng vẻ của em bây giờ không thích hợp để ra ngoài."



Nguyên Dịch ngơ ngác trên sofa hai phút, rầu rĩ nói: "Em đi mua đồ ăn."



"Có liên quan đến Tiểu Khê?" Nguyên Bác thấy dáng vẻ này của Nguyên Dịch, đã đoán được có khả năng việc này có liên quan đến Nhan Khê, anh nhíu mày, "Loại việc mua đồ ăn này, còn cần Nguyên nhị thiếu của chúng ta tự mình đi sao, em cần mua cái gì, anh cho người đi mua, sáng sớm ngày mai đúng giờ đưa đến nhà Tiểu Khê."



"Anh hai." Nguyên Dịch đưa hai tay vuốt mặt, do dự một chút mới nói, "Anh nói... rốt cuộc Tiểu Khê có thích em không?"



Nguyên Bác nghe đến vấn đề này, không hiểu vì sao mà lại nở nụ cười: "Vấn đề này, em phải biết rõ hơn anh chứ."



"Trước khi gặp Nhan Khê, em cho rằng hôn nhân giống như của ba mẹ vậy, tình cảm tốt thì quên đi tất cả. Em đối với kiểu tình cảm như vậy không hề hứng thú, thậm chí đối với phụ nữ cũng không chờ mong gì." Nguyên Dịch cười khổ, "Cô nàng Nhan Khê này, nhìn thì lịch sự nhu nhược, thực ra có thể làm ra việc vặn đứt cửa xe, cởi giày đánh người, đi giày cao gót lén giẫm chân kẻ xấu. Giọng nói cũng không nhẹ nhàng, lại còn thường đối nghịch với em, có đôi khi lại đặc biệt chân chó, dung mạo cũng không phải tuyệt sắc khuynh thành, anh nói xem rốt cuộc cô ấy có chỗ nào tốt?"



Nguyên Bác nghĩ thầm, nếu anh thực sự nói một câu Nhan Khê không tốt, thì tình nghĩa anh em bọn họ chắc sẽ trải qua một trận khảo nghiệm rồi.




Tống Triều: "..."



Nguyên Bác vội ho một tiếng, đè lại nụ cười như muốn bật ra ngoài.



"Nguyên Dịch, chúng ta là bạn học ba năm trung học, cậu ghét tôi đến vậy sao?" Tống Triều mỉm cười, phong độ nói, "Sau này trên thương trường, tôi còn hi vọng cậu có thể giúp đỡ nhiều hơn, chúng ta hợp tác cùng có lợi, hai bên cùng thắng."



Nguyên Dịch nhìn Tống Triều, cười nhạo một tiếng, bỗng nhiên nói: "Tống Triều, cậu đại khái đã quên, hiện tại mình đang làm chủ Tống gia, không phải Tống đại thiếu." Tâm kế và thủ đoạn có đôi khi là không thể thiếu, nhưng muốn duy trì một gia tộc, phải dựa vào thủ đoạn và sự quyết đoán.



Nét cười trên mặt Tống Triều cứng đờ, sau đó lại khôi phục như thường: "Đương nhiên." Dieenddanleequuydonn.



Hai người nhìn nhau với vẻ chán ghét, Nguyên Dịch không muốn nói nhảm nhiều với Tống Triều, xoay người đi ra ngoài.



"Đúng rồi." Tống Triều thấy nguyên dịch đi ra vài bước, mới cười nói: "Chuyện sáng nay là hiểu lầm, tôi và cô Nhan chỉ ngồi ở quán cà phê đó chưa đến nửa tiếng, cô ấy cũng chỉ nói mấy câu với tôi thôi."



Hắn và cô ấy, ngay cả một ly cà phê cũng chưa uống xong.



Nguyên Dịch dừng bước lại quay đầu nhìn hắn ta một cái, không hỏi không nói gì, quay đầu đi ra khách sạn.



Tống Triều nhìn bóng lưng Nguyên Dịch, sửng sốt sau một lúc lâu bỗng nhiên cười một tiếng, đẩy đẩy kính mắt trên mũi, lại trở lại tác phong nhanh nhẹn của người đứng đầu Tống gia