Nhìn Về Phía Anh
Chương 5 : Tự lực
Ngày đăng: 16:07 18/04/20
Du Tử Tinh sống tại nhà mới đã được một tháng. Một tháng này là trải nghiệm vô cùng mới mẻ đối với cậu, tuy khổ thật nhưng cậu lại rất vui mừng. Triệu chứng nôn mửa rất lợi hại, hầu như Du Tử Tinh ăn bất cứ thứ gì đều nôn ra hết, chỉ mới một tháng mà cậu đã gầy đi thấy rõ, vẻ mặt xanh xao nhưng Du Tử Tinh không nản lòng, nôn ra hết thì lại ăn vào thật nhiều để bồi bổ lại. Từ khi mang thai, sức khỏe cậu cũng yếu hơn trước nên Du Tử Tinh không vội tìm việc mà chỉ ở nhà nghỉ ngơi, mỗi ngày đọc một quyển sách hay xem một bộ phim nào đó, còn lại là thời gian ăn và ngủ.
Du Tử Tinh từng giả gái đi bắt mạch một lần, vì cậu không dám đến bệnh viện, cậu sợ sẽ bị nhìn như quái vật. Phòng khám trung y đó nằm trong thành phố, cậu vô tình tìm được địa chỉ nên đến xem. Bác sĩ đã ngoài ngũ tuần, vẻ mặt hiền hòa thân ái. Lúc cậu mới đến khám, trong lòng nơm nớp lo sợ, nhưng bác sĩ chỉ nhìn cậu một cái đầy ý nhị rồi nói cục cưng phát triển rất tốt, không cần lo lắng, còn có sau này đến khám không cần mặc nhiều như vậy. Du Tử Tinh nghe xong sửng sốt, sau đó xấu hổ nhìn ông. Ông bật cười nhìn cậu đỏ mặt cảm thán: "Tạo hóa rất kì diệu, việc gì cũng có thể xảy ra nên không cần sợ hãi", mặc dù ông cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với đàn ông mang thai nhưng không có nghĩa ông chưa từng đọc sách. Sau đó Du Tử Tinh liền an tâm coi phòng khám nhỏ là nơi kí gửi tâm hồn.
Khoảng thời gian này là lúc cậu nhớ Hàn Hi da diết nhất, cảm xúc khi mang thai thay đổi thất thường khiến cậu bị trầm cảm nhẹ. Cậu vẫn thường chú ý mọi tin tức về anh, anh đã đính hôn với Hà tiểu thư, đi đâu cũng có đôi có cặp khiến cậu rất ganh tị, trông anh ấy sống rất tốt, cậu có thể an tâm rồi. Người ấy sẽ chẳng vì một tình nhân nhỏ bé như cậu mà buông bỏ các kế hoạch hoàn hảo trong tương lai đâu...
...
Hàn Hi lại khác, anh đính hôn với Duyệt Tình đã hơn một tháng nhưng lại chẳng vui vẻ chút nào, lúc nào cũng bức rứt không yên, đến việc lên giường cùng người đẹp cũng chẳng hứng nổi. Anh thừa nhận anh rất nhớ Tử Tinh, nhớ đến nổi chỉ muốn tìm ra cậu ngay lập tức và cột chặt bên người, để cậu không trốn anh đi nữa. Nhưng anh biết anh không có quyền làm như vậy.
Chẳng biết cậu lúc này sống có tốt không? Có còn đau bụng đến phát sốt như trước? Nhớ đến vẻ mặt xanh xao của Du Tử Tinh ngày trước, anh chỉ có lo lắng cùng đau lòng. Từ lúc nào mà tình cảm của anh dành cho cậu không còn gói gọn trong hai chữ "hứng thú" nữa...
...
Tháng 5, thời tiết trong xanh và khá ấm áp. Thai kì đã đến tháng thứ năm, bụng cậu đã nhô lên một khối tròn tròn, vì vậy trừ khi đi khám thai còn không Du Tử Tinh chỉ ở trong nhà. Nơi cậu ở khá hẻo lánh nên ít ai chú ý, Du Tử Tinh cũng có thể yên tâm mà mặc đồ rộng rãi đi qua đi lại trong nhà.
Tính tang!!!
Du Tử Tinh buông cây dao trên tay xuống chạy ra mở cửa. Hôm nay bác sĩ Vu có nói gửi cho cậu chút thuốc bổ, chắc là ông ấy đến.
- Xin chào! - Bên ngoài là một người đàn ông với gương mặt điển trai, nở một nụ cười hiền lành với Du Tử Tinh.
Cậu ngạc nhiên một chút sau đó bối rối kéo áo khoác trên người lại một chút.
- Có việc gì à?
- Em là Du Tử Tinh đúng không? Xin chào, tôi là Vu Mặc, cháu của bác sĩ Vu, ông ấy nhờ tôi mang thuốc đến cho em!
- A... mời anh vào! - Du Tử Tinh cuống quýt mở cửa, có chút xấu hổ nhìn anh ta.
- Em đang nấu gì à? Nếu không nhanh tắt bếp sẽ cháy đó! - Vu Mặc nhướng mày nhìn cậu.
Du Tử Tinh hoảng sợ "a" một tiếng rồi chạy vào trong, Vu Mặc muốn cản nhưng sợ cậu giật mình nên thôi. Anh đi đến sô pha ngồi xuống, ánh mắt đảo quanh phòng. Căn nhà được bố trí vô cùng đơn giản với các vật dụng cần thiết, không có một vật dụng dư thừa.
Thật ra Vu Mặc rất tò mò về Du Tử Tinh, hôm trước anh từ bệnh viện trở về nhờ ông giảng giải một ca bệnh khó, vô tình về đúng lúc Du Tử Tinh đang được ông khám bệnh, thế là tránh đi nên cậu không gặp được anh. Hỏi ông mới biết cậu là dựng phu, đã mang thai được năm tháng. Mặc dù đây là một hiện tượng phản khoa học, nhưng nó đang thực sự diễn ra trước mắt anh nên anh không thể không tin. Anh càng tò mò về cậu hơn nên mới xin ông đem thuốc đến cho cậu.
Du Tử Tinh thật khả ái, lúc nào cũng trông có vẻ ngượng ngùng nhưng Vu Mặc tiếp xúc với rất nhiều người, anh biết Du Tử Tinh là người mạnh mẽ từ trong xương tủy, nếu không sẽ không một mình mang thai mà đến đây.
- Tiêm thuốc hạ sốt! Truyền 2 bịch dinh dưỡng nữa! Mệt mỏi quá độ cùng sốt cao, không ngất mới là lạ!
Vu Mặc thở dài thu ống nghe, hai người này chẳng người nào khiến anh bớt lo cả.
Hàn Hi ngủ một đêm liền tỉnh, cả có thể bủn rủn nằm trên giường, ngơ ngác nhìn trần nhà thật lâu. Sau đó gượng ngồi dậy, quyết định đi về. Vu Mặc đến thăm bệnh liền thấy người kia mặc quần áo vào, chuẩn bị rời khỏi liền nổi nóng:
- Anh muốn đi đâu đó?
Hàn Hi nghe tiếng quay lại nhìn, thấy Vu Mặc liền nổi nóng:
- Không cần anh quan tâm!
- Không quan tâm được sao? Cậu bị bệnh, nằm ở viện của tôi, cậu có mệnh hệ gì chẳng phải tôi tự đập bảng hiệu nhà mình hay sao?
- Anh là bác sĩ? Vậy càng không cần anh quan tâm! Tôi muốn xuất viện!
Hàn Hi chẳng quan tâm, mặc áo khoác vào liền đi ra ngoài, dù lúc này anh đang rất choáng váng nhưng không muốn gặp mặt tên tình địch này chút nào.
Vu Mặc cười khổ, không phải anh không nhận ra địch ý của Hàn Hi nhưng anh thật sự oan uổng mà.
- Này, anh còn đang sốt đó!
- Không cần anh quan tâm! - Hàn Hi nhanh chóng tìm được chỗ thanh toán viện phí liền muốn đi. Vừa ra đến cửa lại quay vào, đứng trước phòng bệnh của Du Tử Tinh do dự một lát mới bước vào, cậu đang ngủ. Ánh mắt nhìn cậu của Hàn Hi bất giác dịu xuống, kéo ghé ngồi bên cạnh ngắm cậu ngủ, trái tim hoảng hốt cũng từ từ yên bình.
Cậu gầy đi thật nhiều! Hàn Hi đưa tay vuốt ve gương mặt mà anh nhớ hàng đêm kia, thật muốn hôn cậu nhưng anh không dám, sẽ lây bệnh cho cậu mất. Hàn Hi bỗng chán nản thật nhiều, tìm được cậu rồi nhưng lại chẳng giải quyết được gì, cậu sẽ không theo anh về vì anh đã đính hôn với người khác.
Ánh mắt Hàn Hi tối lại, anh không muốn buông tha cậu dễ dàng như vậy, cho dù tên kia là bác sĩ thì sao, anh sẽ đem cậu trở về bên cạnh mình, nhất định là vậy.
Hàn Hi nhìn Du Tử Tinh lần nữa, nhịn không được hôn lên cái trán bị thương của cậu một cái mới lưu luyến ra về. Anh phải giải quyết cuộc hôn nhân của mình trước đã, sau đó đến rước cậu về, cậu chỉ có thể là của anh.
Hàn Hi không biết lần này trở về anh chưa giải quyết được việc gì đã bị tai nạn làm hôn mê hơn nửa năm, sau khi tỉnh dậy thì chẳng nhớ gì cả. Mà Du Tử Tinh cự tuyệt mọi thông tin bên ngoài, yên tĩnh dưỡng thai lại càng không biết gì cả.
Du Tử Tinh nằm viện hơn một tuần mới khỏe trở lại, trong khi nằm viện cũng có nghe nói về vụ tai nạn giao thông liên hoàn chết rất nhiều người nhưng lại chẳng để ý. Cậu chỉ biết Hàn Hi đi rồi, trở lại cuộc sống của anh ấy, mà cậu trong suy nghĩ của anh đã triệt để không còn quan trọng nữa.
Cuộc sống của hai người cứ thế tách nhau ra đếnkhi con trai Du Tử Tinh bốn tuổi mới có cơ hội gặp lại... Môi C