Nhớ Ai Đó Đến Kiệt Quệ
Chương 36 :
Ngày đăng: 23:06 21/04/20
Đột nhiên mợ cảm thấy cái việc mợ tranh luận với bu sẽ chẳng đi tới đâu cả. Cùng lắm là mợ lại ăn thêm trận đòn nữa, chứ đòi được hai quan của bu ý à, đợi đến mùa quýt đi. Mợ thở dài phủi váy rồi chạy ra gốc đa với cậu. Mợ muốn trông thấy cậu, mỗi lần mợ buồn buồn mợ đều muốn ngắm cậu ý, ngắm cậu rồi, mợ cảm giác được tiếp thêm sức sống nhiều lắm.
Cậu đã trèo xuống từ bao giờ, không chỉ mình cậu, còn có cô Hoàng Anh đứng đó nữa. Cô ấy dúi cho cậu phiếu đi xem Thám Hoa giảng bài, còn nũng nịu mong cậu nhận lấy tấm lòng của cô, cậu có ngại thì cuối vụ sang gặt trả nợ là được. Mợ trốn đằng sau bụi hoa râm bụt, nước mắt chỉ trực rơi ra. Giờ mợ có chục quan tiền thì tốt nhỉ, mợ sẽ đăng ký hẳn hai phiếu rồi đường hoàng xông tới giật tay cậu, lôi cậu về nhà với mợ.
Mà mợ không có. Ba quan, ba quan ít ỏi quá, chẳng làm được cái gì sất. Ôi dào, rốt cuộc cậu vẫn được đi nghe giảng, lại còn không mất đồng nào. Tốt quá, tốt quá còn gì?
Mợ tự lẩm bẩm trong lòng, mợ dặn mình phải vui lên. Dặn thế thôi, nhưng không vui nổi. Mợ nhớ tới lời hứa của cậu, mợ sẽ đợi cậu thôi. Kể cả cậu không đỗ, kể cả thân phận cậu có thấp hèn thì cậu vẫn là cậu của mợ, mợ sẽ vẫn theo cậu cả đời. Chỉ là, cậu lo cho mợ chu toàn như vậy, mợ thì vô tâm quá, chẳng giúp gì được cậu mấy.
Lòng mợ nặng trĩu, mợ quay lưng, lủi thủi ra về. Bữa đó mợ cất công lượm đủ thứ rau xanh mướt trong vườn nấu bát canh tập tàng với tôm khô, mợ còn bứt mấy quả khế kho cá nữa. Mợ nhanh lắm, cứ lúc nào bu định gắp gì là mợ đã gắp trước cho cậu rồi, mợ bị bu lườm cho mấy lần.
-"Nhân có bu ở đây, tui muốn thưa chuyện với cậu luôn. Từ giờ tiền hàng cậu đưa cho bu một ít thôi, còn cậu để tui giữ đi. Tui giúp cậu cất, tích đủ năm mươi quan còn đăng ký thi Hương."
Bu sốc suýt nghẹn xương cá, cậu cũng sốc, cậu không nghĩ mợ lại biết chuyện sớm như vậy. Cậu chưa kịp nói gì thì bu đã vội xua xua tay.
-"Không việc gì phải thế, cứ đưa bu giữ cho, tới ngày thi bu khắc đưa."
-"Cậu đừng tin, hai quan bu còn chả cho ý!"
-"Ơ cái chị này, ngu chửa? Nói thế khác nào đổ tiếng ác cho bu, bu là bu nghĩ cho cậu thôi. Chị tính mà xem, nhà thì nghèo rớt mồng tơi, đâu phải chỉ có năm chục quan lệ phí thi đâu, xuống phố huyện còn đủ thứ tiền, tiền ăn tiền ở, tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó chớ."
Mợ nghe bu giải thích thấy có lý dễ sợ, là mợ nông cạn chẳng suy xét sâu xa rồi, may có bu người lớn chín chắn hiểu chuyện. Trong khi đó bu thở phào nhẹ nhõm, tranh quyền quản tiền với bu hả, còn mơ đi!
Mà cậu hai nữa, lầm lì ngu ngu cũng học đòi thi với chả cử. Sức ảo tưởng của cậu công nhận kinh khủng khiếp thật đấy. Cái thân phận thấp hèn bu nợ cậu, bu đã đánh tiếng mấy lần rồi, cậu cứ tốt với cậu cả đi rồi thời cơ tới bu ắt xin cho cậu chức thị vệ mà. Cậu an phận thủ thường có phải tốt không? Đằng này, mơ trèo cao là chỉ có ngã đau thôi.
Cậu nói không chút biểu cảm, mợ sợ sởn gai ốc. Không đâu, mợ không đứng đâu, đứng để cậu tống cổ mợ ra khỏi nhà à, mợ đâu có ngu. Mợ ngó ngang ngó dọc, nhanh trí lết tới cạnh chân giường, bám chặt không buông. Cậu kiên nhẫn tiến tới, ngồi xuống ngay cạnh mợ. Cậu chỉ lên đùi mình, rồi cậu thản nhiên cho mợ hai sự lựa chọn.
-"Quỳ ở đó hay ngồi ở đây?"
Mợ sau một hồi ngây ngốc chợt hoàng hồn, mắt mợ sáng như sao, mợ vội nhảy vào lòng cậu, đầu nhỏ nép vào lồng ngực rộng lớn, hai tay vòng qua ôm cổ cậu phụng phịu.
-"Tui ngồi đây."
Cậu nhìn mợ rất kỹ, đoạn cậu thở dài.
-"Mắt sưng vù rồi."
-"Kệ nó."
-"Sưng đỏ sẽ xấu."
-"Kệ xấu, xấu sẵn rồi, cô Hoàng Anh mới đẹp."
Mợ dỗi, sụt sà sụt sịt. Cậu cười, những ngón tay cậu mơn man trên mi mắt mợ, cậu day bằng một lực rất đều, rất nhẹ, sức nóng dần lan toả khiến đôi gò má mợ ửng hồng. Đoạn cậu giúp mợ xoa nốt hai bên đầu gối, vừa xoa cậu vừa ghé tai mợ thủ thỉ.
-"Mợ đẹp hơn!"