Nhớ Ai Đó Đến Kiệt Quệ

Chương 65 :

Ngày đăng: 23:06 21/04/20


-"Ê...ê...đừng có ngu mà nhảy nhá, nhảy là chết toi luôn đó, tui không cứu nổi đâu, tui không muốn mất cái hĩm!"



Mợ Chi gọi thất thanh bên dưới, mợ Trâm ngoảnh lại càu nhàu.



-"Dở à? Lên hóng gió tý, làm gì mà căng?"



-"Mợ mới dở ấy, mắt nhắm mắt mở ban nãy dẫm vào chân tui đau điếng đây này. Cả làng đón Trạng mình mợ đứng trên đấy bán dáng hử? Hay muốn chơi trò đuổi bắt, muốn Võ Trạng Nguyên phải đích thân lên rước cho nó hoành tráng."



-"Tui không có!"



Mợ Trâm hét toáng lên, uất ức tích tụ dâng tới đỉnh đầu, mợ nóng người quát tháo inh ỏi.



-"Cái con ranh đó xấu hoắc à, ăn mặc bẩn thỉu thì nào có phải tiểu thư khuê các gì cho cam? Đào bưởi xẹp lép, lông mi không dài bằng tui, tóc không mượt mà bồng bềnh như tóc tui, mặt cũng không phúc hậu như tui. Được mỗi cái điệu hơn tui chứ gì? Tui không chịu đâu, tui hận chết mất!"



-"Con nào? Mợ nói gì tui không hiểu?"



-"Cái con yêu nữ cậu hai rước về ý, lúc cậu nhà tui xuống kiệu nó õng ẹo chỉnh áo cho cậu, cậu còn vỗ về nó nữa, cậu thương nó xừ mất rồi, xa mặt cách lòng, chắc cậu quên tui rồi."




Cơ mà cái ông Trạng đó, trước khi đi ông còn bấu eo mợ cái rõ đau, xong mặt ông tỉnh bơ luôn à, ghét nhỉ? Còn sợi dây đỏ mảnh dẻ nữa, đeo trên tay mợ từ lúc nào đây? Xâu qua sợi dây có duy nhất một đoá hoa nhỏ đúc từ đá quý, cũng màu đỏ nốt, màu mợ thích nhất. Trên đoá hoa khắc chữ gì, thì mợ chịu không biết. Mợ Chi cũng chịu luôn, mợ ấy kêu chữ cổ, nhưng cứ nằng nặc đòi cái vòng cho con hĩm.



-"Quên đi, con hĩm nhà mợ còn chưa ra, đeo sao được. Để đó cho con Lúa nhà tui."



Cái Trang phản bác, nghe đồn đây là vòng bình an của ông thầy phong thuỷ, ông có cái túp lều ở cạnh suối Yến trên đường ra chùa Hương Tích. Lều nhỏ xíu mà mỗi năm đón cả ngàn lượt khách quá giang, chủ yếu là nhờ xem tướng, xem hướng xây dựng nhà cửa làm ăn, còn về việc phát vòng bình an, ba năm mới phát một lần, mỗi lần chỉ phát đúng hai cái.



Bởi vậy nên mới hiếm, ai cũng muốn có. Thím Phương chú Trình xin cho bé Ngọc, vợ chồng Nhung Nam xin cho thằng Bắp, vú Năm xin cho con dì Chín, cu Trí năn nỉ dành đồ cho con Dung, gian bếp nghi ngút khói tự dưng sồn sồn cả lên. Tranh nhau mỏi miệng, tiếc rằng mợ hai lắc đầu nguầy nguậy, đoạn lừa lừa chạy biến theo thằng ẻo lả.



Nó vẫy mợ từ nãy rồi, thấy mợ ra liền đưa tới căn phòng phía Tây. Mợ vào trong trước, nó ở ngoài ngó nghiêng ngó dọc không thấy ai bám theo liền thở phào đóng kín cửa, run run bê bát ngọc chuẩn bị sẵn kính cẩn đưa mợ.



-"Huyết yến đó mợ, mau, mau ăn cho nóng."



Mợ Trâm tươi cười đón lấy chiếc bát, mùi thơm ngào ngạt quả thực khó cưỡng. Huyết yến, cả đời mợ cũng chưa thấy huống chi là thưởng thức. Mợ khéo léo múc một thìa nhỏ, vừa định nếm thử thì tình cờ bắt gặp tên đó lén lút lau mồ hôi hột, mợ chợt bần thần, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, mợ đưa chiếc thìa về phía nó, nhỏ nhẹ bảo.



-"Ngươi theo cậu vất vả, cho ngươi dùng trước!"